Mèo tôi nuôi đều là Đại lão - Chương 61: Bí mật (1)
Cập nhật lúc: 2024-11-16 18:31:47
Lượt xem: 12
Trà sữa là tên mà Cung Hàm Dịch đặt cho mèo chân ngắn, nguồn gốc là do màu lông của bé mèo ngọt ngào như trà sữa, mà dáng vẻ ngây thơ đáng yêu của nó càng mang đến cảm giác vui thích như trà sữa vậy. Lúc này, bé Trà sữa đang dại mặt ra nằm trong lòng Văn Tâm, hạnh phúc như cái đồ ngốc.
“Meoo~”
Liên Văn Bách kiềm không được kêu một tiếng. Tiếng kêu này không có nghĩa gì cả, thuần túy chỉ vì quá thoải mái mà thôi, hóa ra được ôm vào lòng lại là cảm giác mềm mại dịu dàng như bông thế này, cứ như đang được phiêu du trên mây vậy. Khoảnh khắc này Liên Văn Bách cảm thấy mình như thật sự biến thành một con mèo vậy, cái gì mà khôi phục thành người, cái gì mà hình tượng toàn bộ đều vứt lên chín tầng mây luôn. Giờ cậu ta chỉ muốn làm một việc thôi, chính là nằm ườn trong lòng Văn Tâm. Người Văn Tâm thơm quá đi, còn có hương cam tươi mát nữa. Liên Văn Bách nhịn không được tới gần, gần hơn nữa…
“Oa, không ngờ mày lại là con mèo như vậy đó Trà sữa.” Cung Hàm Dịch xách mèo chân ngắn lên, nhìn nó bất lực quơ quào mấy cái chân ngắn ngủn trên không trung, cười phá lên: “Đồ mèo, háo, sắc!”
“Meo meo meo!” Tui mới không có háo sắc đâu, tui với Văn Tâm là chân ái đó, mau thả tui ra!
Đáng tiếc, bất luận Liên Văn Bách kêu thế nào thì cũng chỉ có đám mèo mới có thể nghe hiểu lời cậu ta mà thôi. Mà đám mèo này không những không đồng tình cậu ta mà ngược lại còn muốn đuổi đánh cậu ta nữa.
Mèo rừng không phải là tình địch của cậu ta, cũng không có tình yêu nam nữ gì với Văn Tâm, nhưng không biết vì sao, chỉ là khó chịu thôi. Cứ cảm giác như cải trắng non nhà mình không biết bị con heo từ đâu tới húc vậy. Hắn kiên trì nói: “Ta không đồng ý chuyện Tâm Tâm yêu đương với tên mặt trắng Liên Văn Bách này, mồm miệng lẻo mép nghề nghiệp lại không ổn định, tên nhóc này mới mười tám tuổi thôi, không đáng tin cậy tí nào.”
Càng đừng nói đến mèo đen, từ khi biết Liên Văn Bách cũng biến thành mèo, trong lòng nó cứ như có một cơn lửa giận vô danh dâng lên, đến khi Văn Tâm bế Liên Văn Bách lên, ngọn lửa này đã bùng lên cực đỉnh! Nếu không phải bận tâm đến chuyện sẽ làm Văn Tâm bị thương thì nó đã sớm cào đánh nó xuống rồi.
Lúc này, bé Ragdoll từ trước đến nay không tranh không đoạt đột nhiên chen lại, nhìn mèo đen hỏi: “Có phải tức lắm không?”
“…” Mèo đen không muốn thừa nhận, nhưng không thể lừa gạt bản thân được.
Bé Ragdoll lại hỏi: “Có phải cảm thấy con mèo chân ngắn kia làm nũng trong lòng Văn Tâm vô cùng chướng mắt không, rồi vô cùng muốn đạp nó xuống tay mình lên không?”
“Đừng đem ý nghĩ của mấy người suy lên ta.” Mèo đen che mặt nói. Nói vậy thôi, nhưng nếu lúc này mình là kẻ được Văn Tâm ôm… Không được không được, không được tưởng tượng như vậy, anh đường đường là Tổng giám đốc Kỳ Thị, người thùa kế nhà họ Kỳ, không phải mèo thật!
“Đừng che giấu nữa, trong lòng mọi người hiểu hết mà!” Bé Ragdoll bày ra dáng vẻ người từng trải, tận tình khuyên bảo mèo đen: “Nếu anh thật sự thích Văn Tâm thì cứ quang minh chính đại theo đuổi đi, học con mèo chân ngắn kia kìa, người ta dủng cảm biết bao nhiêu, nếu là tui thì không chừng đã cảm động đồng ý quen nhau rồi đó.”
“Quen nhau?”
“Đúng vậy, là yêu đương đó, Nhóc đen anh có hiểu yêu đương là gì không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/meo-toi-nuoi-deu-la-dai-lao/chuong-61-bi-mat-1.html.]
“…”
Hiển nhiên Kỳ Trưng biết yêu đương là gì. Chỉ là hai từ này với anh quá xa lạ. Trong suốt hai mươi lăm năm qua, anh chưa từng nghĩ tới chuyện mình sẽ yêu đương với một cô gái. Thậm chí anh còn không thể tưởng tượng đến cảnh đó nữa.
May mắn, bé Ragdoll đã giúp đỡ rất nhiệt tình: “Yêu đương là nắm tay nè, hôn nhau nè, hẹn hò nè, làm mấy chuyện vui sướng nè…”
“Chuyện vui sướng?” Mèo rừng chớp chớp đôi mắt linh động màu nâu của mình: “Là chuyện vui sướng trong tưởng tượng của ta sao?”
Mèo đen: “…”
Lúc này, không cần mèo rừng ra tay thì bé Ragdoll đã tát lên mặt mèo rừng một cái: “Cút đi cái tên thô bỉ này!”
“Huuu, ta chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi mà, làm gì đến nỗi động tay động chân dữ vậy!”
Ôm lấy trái tim nhỏ bé bị tổn thương, rốt cuộc mèo rừng cũng hiểu được địa vị trong nhà của mình. Đừng nói Nhóc đen, ngay cả con mèo Ragdoll thoạt nhìn đáng yêu dịu dàng nó cũng không đánh lại. Càng nghĩ càng bi thảm, nó không thèm xen mồm nữa, tìm mèo quýt nói chuyện thôi.
Nó vừa đi, không khí trong phòng khách an bình không ít. Bé Ragdoll còn chưa nguôi giận, cả người xù lông: “Không được vũ nhục tình yêu ngọt ngào biết chưa!”
Mèo đen nhìn cô nàng một cái thật sâu, trầm tư.
Bên kia, bé chân ngắn vẫn còn dính Văn Tâm. Văn Tâm đi đến đâu thì nó cũng đi theo đó, hoàn toàn biến thành một cái đuôi di động. Nhưng chân nó quá ngắn, Văn Tâm đi thì nó phải chạy mới theo kịp, trông mèo chân ngắn lắc lắc m.ô.n.g điên cuồng chạy theo, khán giả nhìn đáng yêu đến mức nhũn tim luôn.
“Trời ơi, tui chỉ muốn biết Văn Tâm là cây cỏ bạc hà trời sinh gì đây, lại có thể làm cho mèo yêu thích như vậy.”
“Không chỉ là có bạc hà đâu, Tiểu Bát và Quy Quy cũng rất thích Văn Tâm đó.”
“Có lẽ là có duyên với động vật đó, ui ui, khi nào Văn Tâm mới có thể ra sách về bí quyết hút mèo chứ, bảo đảm sẽ nổi tiếng cho coi.”
“Đề nghị @Nguyễn Thu mua tới mua một trăm quyển về học đi!”