Mèo tôi nuôi đều là Đại lão - Chương 60: Chiến tranh vì chân ái (1)
Cập nhật lúc: 2024-11-13 17:46:06
Lượt xem: 13
Sau trận chiến này, định lý độ dài chân của Schrodinger [1] một lần nữa được chứng minh: Bạn không thể xác định chân bạn ngắn đến bao nhiêu, trừ khi bạn đặt thước đo lường lên nó, hơn nữa lại còn so với một sinh vật được công nhận là chân ngắn.
Sự thật là tàn khốc. Lòng người là hiểm ác.
Liên Văn Bách không thể nào đoán được mình chỉ ngủ một giấc mà đã từ một phái chân dài được toàn dân công nhận thái hóa thành một con mèo chân ngắn còn không bằng một con rùa nữa. Cậu ta càng không thể tưởng được khi con số này được Tả Tuyết Phong công bố, tất cả người xem bao gồm cả fans của cậu ta lại không một ai đồng tình cho cậu ta cả. Để lại chỉ có một đống… “Hahahahahahahahaha!!!”
Liên Văn Bách tuyệt vọng quay đầu nhìn những người bạn đồng nghiệp với mình, người xem không dựa vào được rồi, mấy người ít nhất phải ủng hộ tui chút chớ?
Người đầu tiên mở miệng là em gái hậu bối cùng công ty, Cung Hàm Dịch. Cô ấy là một cô gái rất dễ đồng cảm, đồng tình nhìn bé chân ngắn, nói: “Mọi người đừng cười lớn quá, dù sao thì chân ngắn như vậy cũng đâu phải ý muốn của nó đâu, ai bảo đặc điểm chủng loại trời sinh của nó như vậy chứ. Đúng không, bé chân ngắn?
“…” Vậy nên cô liền đặt biệt danh cho tôi?
Kế đó chính là Tả Tuyết Phong, anh ta thành thục ổn trọng, là tiền bối mà Liên Văn Bách vô cùng tôn trọng. Tuy trước kia hai người không biết nhau, nhưng ở chung mấy ngày nay, Tả Tuyết Phong nghe nói Liên Văn Bách có ý định gia nhập giới diễn viên đã lập tức giới thiệu một vài đạo diễn đáng tin cậy cho cậu ta. Liên Văn Bách cô cùng cảm kích anh ta, cũng muốn duy trì tình bạn này sau khi kết thúc chương trình. Nhưng mà…
Tả Tuyết Phong có vẻ như vui lắm: “Hóa ra Quy Quy nhà ta lợi hại như vậy, chân mèo còn không dài bằng chân nó, xem ra là do trước kia tôi xem thường Quy Quy rồi, hôm nay phải thêm cơm cho Quy Quy mới được.”
Tả Tuyết Phong và Cung Hàm Dịch đều không dựa vào được rồi. Liên Văn Bách đương nhiên càng không thể trông cậy vào Nguyễn Thu và Kỳ Anh Anh. Bình thường Nguyễn Thu lúc nào cũng trong sáng ngoài tối tính kế Văn Tâm, lòng dạ hẹp hòi, những người tham gia chương trình cũng không muốn nhìn mặt cô ta, ngay cả mèo cũng không thích, Liên Văn Bách hiển nhiên cũng tránh xa cô ta. Kỳ Anh Anh là con nít, thích động vật có lông, chỉ cần có lông mềm là sẽ thích ngay, đặc biệt thích nhất là con mèo đen nhà Văn Tâm. Mà mèo đen là đối thủ sinh tử của Liên Văn Bách, vì vậy cậu ta đoán thẩm mỹ Kỳ Anh Anh có vấn đề, ít nhất là trong giới mèo.
Nhìn tới nhìn lui, cũng chỉ còn lại Văn Tâm. Văn Tâm là người Liên Văn Bách thích nhất, có tay nghề nấu ăn tuyệt hảo, tính tình lại dịu dàng, dung mạo xinh đẹp như tiên nữ, nếu là Văn Tâm thì nhất định sẽ ôm vỗ về tâm hồn bị tổn thương của mình, đúng không? Đặc biệt là, giờ cậu đang là một con mèo nữa.
Nếu nói Văn Tâm ôm người có lẽ hơi khó, nhưng giờ cậu ta là một con mèo đó. Mèo con lông xù đáng yêu quá nè, Văn Tâm à chẳng lẽ cô không muốn ôm một cái sao? Liên Văn Bách bất giác đến gần Văn Tâm, lần đầu tiên cậu ta cảm thấy kỳ thật biến thành mèo cũng không phải chuyện gì tệ lắm, vì có Văn Tâm ở đây, Văn Tâm sẽ chăm sóc cậu thật tốt… A, mau xem nè, Văn Tâm duỗi tay, cô ấy muốn bế mình!
Cả người Liên Văn Bách kích động, đang định nhảy phốc vào lòng Văn Tâm… Bộp! Nhảy vào một bức tường. Hả, một bức tường màu đen!
“Meo meo meo!” Sao mi có thể như vậy!
Liên Văn Bách cực kỳ tức giận. Lúc là người thì mi quấy rầy ta yêu đương với Văn Tâm, biến thành mèo rồi mà mi vẫn còn quấy rầy ta? Còn có thiên lý không hả!
Mặc kệ nó nổi giận thế nào, mèo đen vẫn vững vàng như núi. Liên Văn Bách định vòng qua khỏi người mèo đen, kết quả mèo đen đứng yên một chỗ lại có một con mèo khác nhảy lên, là tùy tùng của con mèo đen kia, mèo rừng. Biểu cảm mèo rừng thiếu đòn khinh khủng, khinh miệt nhìn Liên Văn Bách.
“Này, cái tên chân ngắn kia!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/meo-toi-nuoi-deu-la-dai-lao/chuong-60-chien-tranh-vi-chan-ai-1.html.]
“Ta không gọi là chân ngắn.” Liên Văn Bách nổi trận lôi đình. Chuyện gì cậu ta cũng có thể tiếp thu, chỉ duy cái xưng hô này là điểm mấu chốt của cậu ta. Cậu ta chính là thần tượng, thần tượng đó! Chân ngắn như vậy sao còn có thể làm thần tượng hả?
“À, vậy thì tên mèo lùn bên kia.” Mèo rừng không thèm để ý.
“…” Liên Văn Bách thiếu chút nữa giận đến xỉu luôn. Ban đầu cậu ta chỉ cảm thấy mèo đen đáng ghét thôi, không nghĩ tới con mèo rừng này còn đáng ghét hơn cả mèo rừng nữa.
Mèo rừng cũng mặc kệ tâm tình của cậu ta thế nào, chặn đầu xong bắt đầu đề ra nghi vấn: “Mi bao lớn rồi, từ đâu tới đây, sau này định sống ở đâu?”
“Liên quan gì đến mi.” Liên Văn Bách lạnh lùng trả lời.
Mèo rừng cười: “Nhóc con, hình như mi vẫn còn chưa hiểu tình hình hiện tại nhỉ? Bên bọn ta nhiều mèo như vậy, mỗi con đánh mi mười cái, mi xác định không trả lời ta sao?”
“Ta…” Liên Văn Bách rụt về sau hai bước, chung quy vẫn hơi nhát. Nếu tùy tiện ra tay thì nhất định không kiếm chác được gì tốt hết, nói không chừng còn bị thương nữa, không cẩn thận bị đánh c.h.ế.t nữa. Cậu ta còn muốn tìm phương pháp khôi phục thành người rồi cưới Văn Tâm về nhà nữa kìa, không thể c.h.ế.t ở đây được đâu!
“Cái gì ta cũng không biết, do tổ chương trình tìm tới.” Liên Văn Bách thẳng thắn.
“Đơn giản như vậy?” Mèo rừng không tin lắm lý do thoái thác của Liên Văn Bách, dạo quanh người mèo chân ngắn, làm bộ dùng mũi ngửi ngửi: “Đúng là không có gì dị thường thật.”
Bé Ragdoll vạch trần trò xiếc của mèo rừng: “Anh làm vậy mà có thể nhìn ra mới lạ!”
Mèo rừng bốc hỏa: “Có bản lĩnh thì mi tới đi, mi hỏi đi!”
Bé Ragdoll ngẩng đầu ưỡn ngực: “Tới thì tới!”
Trong lòng Liên Văn Bách mắng thàm, đám mèo này sao cứ như đầu óc có vấn đề vậy, cứ mãi vây quanh cậu ta hỏi tới lui làm gì vậy. Rất nhanh, mèo Ragdoll lắc cái đầu đáng yêu nhìn về phía cậu ta hỏi: “Cậu là do người xuyên tới đúng không?”
Mèo rừng: “…”
Mèo đen: “…”
[1] Định lý Schrodinger còn được gọi là nguyên ký bất định. Nội dung nguyên lý này là ta không bao giờ có thể xác định chính xác các chỉ số đo lường của một hạt vào một lúc, nếu ta biết một đại lượng càng chính xác thì ta biết đại lượng kia càng kém chính xác. Hiểu nôm na là một sự vật sự viện nếu nhìn bằng mắt thường quen rồi thì ta sẽ chắc chắn diễn biến hoặc bản chất của sự việc đó, nhưng thực tế khi phân tích lượng tử lại có những xác suất diễn biến khác nhau. Có thể tham khảo thêm thí nghiệm “Con mèo của Schrodinger” để hiểu thêm.