Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 242

Cập nhật lúc: 2024-11-24 22:00:06
Lượt xem: 0

- Tự tạo hệ thống giao hàng quá phiền phức.

- Cứ làm hình thức trả tiền khi nhận hàng trước đã, làm vậy sẽ tiết kiệm được nhiều kinh phí.

- Việc quảng bá diễn đàn chỉ tiến hành được trong Lâm Xuyên thôi, nếu ra ngoài sẽ tốn nhiều tiền hơn, phải có bước tiến đột phá trước đã.

- Làm trong phạm vi nhỏ thì dễ, nhưng quy mô lớn dần thì các loại vấn đề sẽ bắt đầu xuất hiện.

Sau giờ trưa, nắng dần lên, việc trong tiệm không còn nhiều, quản lý của Hỉ Điềm là Phòng Tiểu Tuyền nhìn xuyên qua tủ kính pha lê, nhìn ông bà chủ ngồi dưới ô che nắng với biểu cảm khát khao.

Ông chủ đang giữ một tờ giấy để viết vẽ gì đó, miệng lẩm bẩm. Bà chủ thì đeo chiếc kính râm chắn hết cả mặt, nhàn nhã nằm trên ghế, chân nhỏ được tất chân bao bọc lắc qua lắc lại.

Chốc chốc, bà chủ lại giơ ly trà sữa trong tay lên, cho ông chủ uống một ngụm.

Có đôi khi ông chủ không uống, chê nó quá ngọt, bà chủ lại lẩm bẩm tiếp tục vươn về phía trước, ông chủ chẳng còn cách nào khác, đành phải uống một ngụm.

- Ui, ngọt hơn cả trà sữa mình làm nữa.

Phòng Tiểu Tuyền cảm thấy ngày thường con người của ông chủ luôn mang một loại khí chất nghiêm túc và trưởng thành hơn nhiều so với bạn cùng lứa tuổi, không hề giống với những sinh viên khác, bất kể là ánh mắt hay giọng điệu, đều thiếu đi sức sống và khát khao của tuổi trẻ, mà ngược lại, hắn có thêm vài phần sắc bén và thâm sâu của người trưởng thành.

Nhưng chỉ cần là nơi có bà chủ, ông chủ sẽ trở lại trạng thái bình thường.

Quả nhiên, sinh vật duy nhất trên thế giới đánh bại được ông chủ chỉ có bà chủ mà thôi.

- Đi thôi, tiểu phú bà, mình mang cậu đi dạo.

Một lúc lâu sau, Giang Cần đặt bút lên mặt bàn, gấp giấy lại nhét vào trong túi, quyết định đi đến 502 thị sát một chút.

Phùng Nam Thư à một tiếng, đứng dậy định đi giày, kết quả lại cảm thấy bàn chân nhỏ của mình được một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy, tập trung tinh thần lại thì một chiếc giày đã ở trên chân rồi.

- Mình lấy việc giúp người làm niềm vui ấy mà.

Giang Cần lải nhải, biểu cảm như chính nhân quân tử, lại nghiêm túc nắm lấy bàn chân nhỏ còn lại, vuốt nhẹ hai lần mới đi giày vào cho cô.

- Xong rồi, đi thôi.

Phùng Nam Thư hoang mang mà nhìn xuống đôi giày của bản thân:

- Giang Cần, dây giày của mình chưa được buộc.

- Mình không giỏi việc này lắm. – Giang Cần xòe tay ra.

- ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-242.html.]

Phòng Tiểu Tuyền đứng sau nhìn mà muốn đ.ấ.m khung cửa, thầm nghĩ ông chủ chỉ muốn sờ bàn chân đi tất của bà chủ thôi đúng không, cậu sờ xong rồi thì cũng phải buộc luôn dây giày cho bà chủ đi chứ!

Từ chỗ tiệm trà sữa Hỉ Điềm đến tòa nhà tổng hợp 502, tiếng bàn phím lạch cạch không ngừng, bầu không khí làm việc cũng vô cùng nhiệt liệt.

Đổng Văn Hào đang họp với mấy người phụ trách các tổ, chuẩn bị cho giai đoạn chuyển hóa quan trọng nhất kế tiếp, để tránh việc giảm sút người dùng một cách nhanh chóng sau hoạt động.

Mọi người đều có việc riêng để làm, tinh thần phấn chấn hừng hực tràn ngập trong căn phòng này.

Nhưng khi Phùng Nam Thư theo Giang Cần đi vào, vẫn có rất nhiều người không nhịn được mà dừng hành động đang làm lại.

Đội ngũ của Đại học Khoa học Kỹ thuật có rất nhiều người mới, đều được chiêu mộ từ trường học, phần lớn những người này không biết đến Phùng Nam Thư, thậm chí còn có một số người đến Giang Cần cũng chẳng biết.

Giờ khắc này, các nhân viên mới chỉ có một suy nghĩ.

Mẹ nó, cô gái này xinh đẹp thật đấy.

Chờ đến khi tiểu phú bà lạnh lùng trừng mắt nhìn sang, loại suy nghĩ ấy lại biến thành: Mẹ nó, thật là một cô gái lạnh lùng.

Cho đến khi nhân viên cũ trong đội ngũ vô cùng nhiệt tình mà gọi bà chủ, đám người mới nhận ra thì ra cô là bà chủ, vì thế họ nhanh chóng cụp mắt xuống, ngồi thẳng lưng, tiếp tục tập trung vào bầu không khí làm việc nhiệt liệt.

- Bà chủ mời mọi người uống trà sữa, lát nữa sẽ có người mang đến, Văn Hào nhớ bảo mọi người chia nhau. - Giang Cần đi vào, sau đó hô một câu.

- Vâng ông chủ.

Đổng Văn Hào lên tiếng, nói thầm trong lòng ông chủ một ngày đến tám lần, đừng nói là trà sữa, đến cả cái ống hút cũng chẳng thấy đâu, chỉ có bà chủ biết thương người thôi.

Không lâu sau, hai sinh viên làm thêm ở chỗ Phòng Tiểu Tuyền đã mang một đống trà sữa đến.

Các nhân viên mới uống trà sữa, nghe ma cũ trong đội ngũ buôn chuyện mới biết được, thì ra tiệm Hỉ Điềm nổi tiếng dưới lầu là do bà chủ mở.

Quả nhiên là người giỏi thì sẽ hấp dẫn nhau.

Hai người, một người xây dựng diễn đàn, một người mở tiệm trà sữa, quả thật là song kiếm hợp bích, thần điêu hiệp lữ!

“?”

Phùng Nam Thư nhìn đống trà sữa mà hoang mang:

- Hình như mình đâu có mời bọn họ uống trà sữa đâu.

Vân Mộng Hạ Vũ

- Đây gọi là gây được ấn tượng tốt đi, hơn nữa bình thường mình đóng vai một ông chủ đẹp trai nhưng lại khá là lạnh lùng, ít nhiều gì cũng không có cảm giác thân thiết. Về sau cậu chịu trách nhiệm thu hoạch thiện cảm, dù sao thì trong mắt bọn họ, ông bà chủ cũng là người một nhà.

Giang Cần giải thích cho cô hiểu, nhưng hắn cảm thấy đại khái là tiểu phú bà cũng nghe không hiểu.

Loading...