Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 241
Cập nhật lúc: 2024-11-24 22:00:04
Lượt xem: 0
Nhân lúc tiểu phú bà đang nhìn chằm chằm quá trình làm kem kỳ công, Giang Cần gọi điện thoại cho Ngụy Lan Lan, bảo cô gọi tất cả nhân viên của tổ thị trường đến, một nhóm chín người ngồi ở trong quán trà sữa mở một cuộc họp nhỏ.
Tổ thị trường do Ngụy Lan Lan quản lý mới được thành lập ở Đại học Khoa học Kỹ thuật. Trong khi tất cả các người cũ có kinh nghiệm đều ở bên chỗ Đàm Thanh, tổ thị trường này có những sinh viên nghèo do Giang Cần tuyển và những sinh viên bình thường do Ngụy Lan Lan tuyển, nhìn qua đều là những gương mặt xa lạ.
- Ông chủ, mọi người đã đến đủ. - Ngụy Lan Lan nói.
Giang Cần gật đầu:
- Mọi người ngồi đi, chúng ta chỉ mở một cuộc họp nhỏ, không nặng nề, đơn giản là làm quen với nhau thôi. Dù sao tôi cũng chưa biết rõ về mọi người.
Có vài người gật đầu với vẻ mặt lo lắng.
Thực ra chuyện này hơi kỳ lạ.
Giang Cần hiện tại mười tám tuổi, là sinh viên năm nhất, trong khi những người ở đây đa số đều là sinh viên năm hai và năm ba, lớn tuổi hơn hắn.
Nhưng khi đối mặt với Giang Cần, vài người cảm nhận được sự áp bức mơ hồ.
- Mọi người giới thiệu một vòng đi, bắt đầu từ Lai Tồn Khánh nhé. - Giang Cần chỉ vào chàng trai do chủ nhiệm Hồ đích thân tuyển vào.
Lai Tồn Khánh lập tức đứng lên:
- Tên tôi là Lai Tồn Khánh, đang học năm hai Khoa Máy tính.
- Không cần đứng lên nói, chỉ là nói chuyện phiếm thôi mà, không phải hội nghị chính thức đâu. Người tiếp theo.
- Chào ông chủ, tên tôi là Trần Nhã Lệ…
- Ông chủ, tôi tên là Triệu Dĩnh Di, yêu thích khiêu vũ, ca hát. Hôm qua dưới sự giúp đỡ của chị Ngụy tôi đã đàm phán thành công một đơn hàng.
- Tôi tên là Vương Hạ…
Sau một vòng tự giới thiệu, Giang Cần gật đầu, sau đó nghe bọn họ miêu tả tình hình nghiệp vụ hai ngày gần đây.
Trường Khoa học Kỹ thuật là thị trường hoàn toàn mới, tính chủ động của các hộ kinh doanh tương đối mạnh. Nói trắng ra, bọn họ không cần chạy ra ngoài, chỉ cần chờ là có hộ kinh doanh tìm tới cửa làm quảng cáo, tình huống như vậy so với bên Đàm Thanh là cách biệt một trời một vực.
Ví dụ như Triệu Dĩnh Di yêu thích ca hát khiêu vũ, ngày đầu tiên gia nhập đoàn đội đã có đơn thành công.
Một thỏa thuận quảng cáo 20 ngàn được ký kết, cô được nhận trực tiếp 200 tệ tiền thưởng trích phần trăm.
Nhưng trên thực tế, việc lấy được đơn hàng này không liên quan nhiều đến năng lực của Triệu Dĩnh Di, mà là bởi vì bản thân hộ kinh doanh này đã rất muốn quảng cáo.
Nhưng nhìn thấy Triệu Dĩnh Di có đơn, những người khác trong nhóm đều rất hưng phấn, cảm thấy có tương lai.
Bất quá nếu muốn đặt nền móng cho Multi-group, Giang Cần vẫn hy vọng bọn họ chạy bên ngoài nhiều hơn, mà không chỉ tiếp đãi những người dùng có khả năng quảng cáo.
Mọi người đều biết phí quảng cáo diễn đàn cao, tiền hoa hồng thơm lừng.
Nhưng vấn đề là Khoa học Kỹ thuật sớm muộn gì cũng là Lâm Đại tiếp theo, nghiệp vụ quảng cáo sẽ nhanh chóng chạy xong, đến lúc đó tổ thị trường phải làm sao đây? Giải tán tại chỗ, hoặc là cắt giảm nhân sự?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-241.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Điều này không thực tế, huống chi trong đoàn đội còn có nhiều sinh viên nghèo như vậy.
Cho nên, các hộ kinh doanh nhỏ nhất định phải bắt đầu tiếp xúc ngay bây giờ, tạo tiền đề tốt cho Multi-group.
- Về sau, nghiệp vụ của tổ thị trường phải chia làm hai mảng, một mảng là tiếp đãi người đặt quảng cáo, một mảng là thu thập thông tin hộ kinh doanh.
- Tôi biết, bên người đặt quảng cáo sẽ kiếm tiền nhiều hơn, nhưng chúng ta không thể lúc nào cũng chọn ăn khẩu phần lớn. Cho nên, tôi muốn tăng thêm một ngưỡng cửa cho các bạn.
- Mỗi người mỗi ngày phải ra ngoài tiếp xúc năm hộ kinh doanh, bất kể lớn nhỏ, đây là chỉ số cứng.
Nghe Giang Cần nói, mọi người trong đoàn đều gật đầu, đợi sau khi tan họp, Ngụy Lan Lan không nhịn được hỏi một tiếng:
- Ông chủ, bên Đàm Thanh cũng bắt đầu tiếp xúc hộ kinh doanh nhỏ, có phải phí quảng cáo diễn đàn sẽ giảm giá hay không?
- Quảng cáo không giảm giá, chỉ là chuẩn bị cho trang web mua nhóm. Bên cô cũng thoáng chú ý một chút, cho dù không có đủ tiền quảng cáo cũng báo trước cho người ta, nói kế tiếp chúng ta có kế hoạch quảng bá miễn phí.
- Thật sự miễn phí?
Giang Cần gật đầu:
- Đăng ký miễn phí, chia phần trăm tiêu thụ. Cô có thể hỏi Đàm Thanh, xem nhóm của cô ấy làm như thế nào.
Ngụy Lan Lan gật gật đầu:
- Được ông chủ, chờ tôi làm xong chuyện bên này sẽ đi tìm cô ấy.
Vừa dứt lời, di động của Giang Cần đột nhiên rung lên, là điện thoại của Tào Quảng Vũ:
- Lão Giang, tối nay đi ăn một bữa cơm!
- Cậu đãi à?
- Đúng, tôi dẫn theo bạn gái. Chúng ta đi Tụ Tiên Lâu gặp mặt, làm quen một chút.
Giang Cần nghe xong cũng bất ngờ:
- Lão Tào, cậu yêu đương mà đầu tư lớn thế.
- Muốn ăn thì ăn ngon chút. - Trong thanh âm Tào Quảng Vũ tràn đầy kiêu ngạo.
Giang Cần quay đầu nhìn thoáng qua Phùng Nam Thư:
- Thêm một chỗ nữa, tôi đi cùng tiểu phú bà.
- Được, chỉ có một mình bạn tôi là nữ cũng không tốt, cậu dẫn theo cả cô ấy đi!
Bữa tiệc của lão Tào khẳng định tràn ngập khí tức trang bức, nhất là y có bạn gái, chắc chắn càng không kiêng nể gì.
Giang Cần cũng không muốn bị y phun, cho nên nhất định phải mang theo tiểu phú bà đi trấn tràng.