Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 240

Cập nhật lúc: 2024-11-24 22:00:02
Lượt xem: 0

Cao Văn Tuệ đặt bình nước ấm đi ra ban công, bả vai dựa vào khung cửa, tay thì đưa tới trước mặt Phùng Nam Thư:

- Cậu có muốn xem không? Muốn xem thì gọi là chị ơi đi.

- Mình sẽ đi gặp người sống.

- ???

Phùng Nam Thư buộc tóc đuôi ngựa, lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn, lại nhanh chóng rời khỏi ban công.

- Văn Tuệ, mình về sẽ mua đồ ăn ngon cho cậu.

- ?

Cao Văn Tuệ khó hiểu, trong lòng tự nhủ mình đã nói cái gì đâu.

Bên kia, Giang Cần trả lời tin nhắn xong, duỗi lưng một cái, đứng dậy đi ra khỏi căn cứ khởi nghiệp, sau đó lái xe chậm rãi chạy về ký túc xá nữ.

Lúc này đã là cuối thu, lao công đang cầm chổi quét rác ven đường, lá cây rơi xuống tối hôm qua nhanh chóng bị tụ thành một đống, sau đó bị bỏ vào trong xe, cả sắc thu cũng bị gom đi.

Giang Cần tới ký túc xá nữ, tiểu phú bà đã sớm chờ ở dưới lầu.

Cô mặc áo hoodie cổ tròn màu xanh nhạt, làn da được tôn lên trắng bóng, cứ như thổi là rách, hai chân thẳng tắp mà thon dài được bọc trong tất chân màu đen dày. Lúc này cô đang đứng dưới tàng cây phong trong ký túc xá, vẻ mặt ngây ngô nhìn lá rụng từ giữa không trung bay xuống.

- Tiểu phú bà, lên xe.

Giang Cần hạ cửa sổ xe xuống hô một tiếng.

- Tới ngay.

Phùng Nam Thư ngoan ngoãn ngồi lên ghế lái phụ.

- Lên đường ha?

- Chờ chút.

Tiểu phú bà đưa tay mở hộp tay vịn ra, lấy son môi bên trong ra, bôi một lớp mỏng lên cái miệng nhỏ nhắn màu đỏ anh đào.

Giang Cần nhìn động tác của cô, trong lòng không nhịn được trầm xuống.

Xong rồi, đồ trên xe không phải là tiểu phú bà quên mà là cô đặc biệt lưu lại!

Mắt thấy Giang Cần vẫn nhìn mình chằm chằm, đôi mắt Phùng Nam Thư có vẻ mờ mịt, một lúc lâu sau lại cho rằng mình lĩnh hội được cái gì, nhu thuận đưa son môi đến bên miệng hắn.

Son môi trơn bóng kia vừa mới lướt qua đôi môi đầy đặn mê người của tiểu phú bà, giống như còn mang theo mùi thơm thiếu nữ của cô.

Cô không ngại dùng chung son môi với Giang Cần, tựa như không ngại dùng cùng một đôi đũa với hắn, cho dù đôi đũa vừa lấy ra từ miệng Giang Cần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-240.html.]

- Mình không cần, môi nhỏ của mình rất mềm.

Phùng Nam Thư lẳng lặng nhìn hắn:

- Môi nhỏ của mình mới là mềm nhất.

Giang Cần cảm thấy nếu như câu này do một cô gái khác nói, phía sau chắc chắn còn có thêm một câu, “không tin cậu nếm thử” tràn ngập mùi vị trêu chọc. Nhưng Phùng Nam Thư nói như vậy thì chỉ đơn thuần là biểu đạt môi nhỏ của mình thật sự rất mềm, rất thẳng thắn, còn mang theo lòng hiếu thắng.

- Môi nhỏ của cậu mềm mại như thế sao? - Hắn không nhịn được, thử hỏi.

Phùng Nam Thư nhìn thoáng qua dòng chữ trên thỏi son:

- Dưỡng ẩm cho đôi môi căng mọng, chạm đến trái tim anh.

- A, tiểu yêu tinh lại muốn đào xi măng của ta, lại muốn lay đạo tâm của ta, chẳng qua là với bốn mươi năm công lực, ta mới chống cự được.

Giang Cần cảm thấy cuộc nói chuyện phiếm này bắt đầu đi theo hướng kỳ quặc, không thể tiếp tục nổi nữa, vì thế hắn nhấn ga và lái xe ra khỏi Lâm Đại, đi về phía Đại học Khoa học Kỹ Thuật.

Phùng Nam Thư khá dính lấy Giang Cần, nhưng cô rất ít khi tự đi chơi, nhiều nhất là đi dạo quanh khuôn viên trường với Cao Văn Tuệ.

Vì vậy, đối với cô thế giới ở bên ngoài khuôn viên trường học là một thế giới mới, thế nên vừa mới ra khỏi Lâm Đại, trong mắt cô ngập tràn sự sung sướng.

Quản lý chi nhánh Phòng Tiểu Tuyền nhìn thấy bà chủ tới đây thì rất vui vẻ. Bởi vì trong thâm tâm cô, bà chủ chính là người đã trao cho cô một cơ hội để trở thành người quản lý. Vì vậy, cô kéo Phùng Nam Thư đi, vừa giới thiệu công việc kinh doanh, vừa giải thích về các sản phẩm mới của quán, còn nói thêm rằng cửa hàng đã dùng công thức của Cao Đại Vĩ để lại để tạo ra hương vị trà sữa khoai môn.

Phùng Nam Thư nghiêm túc nói bản thân muốn kiểm nghiệm một chút, bên ngoài thì là muốn kiểm nghiệm thành quả của Phòng Tiểu Tuyền, nhưng thật ra là tham ăn.

Nhưng những thứ khiến tiểu phú bà đứng hình không phải hương vị của trà sữa khoai môn mà là máy làm kem của Cao Đại Vĩ.

Tiểu phú bà nhìn thấy nó lập tức nghiêm túc nói, cô cũng muốn kiểm nghiệm qua cái đó một chút.

- Bà chủ, cô muốn thử vị nào?

- Mỗi thứ một ít đi. - Phùng Nam Thư trịnh trọng đáp lại.

Phòng Tiểu Tuyền nghe xong định bắt tay vào làm thì bị Giang Cần ngăn lại:

- Thời tiết như thế này, làm sao cậu ăn ba ly kem cùng một lúc được?

Tiểu phú bà lẩm bẩm:

Vân Mộng Hạ Vũ

- Vậy thì một cái vị nguyên bản, cảm ơn.

- Tiểu Tuyền, làm cho cô ấy một ly nho nhỏ thôi.

- Tôi không dám đâu, cô ấy là bà chủ đó.

Phòng Tiểu Tuyền vừa làm kem vừa lẩm bẩm, hai người thể hiện tình cảm thì thôi đi, sao còn phải cho tôi làm công luôn vậy, bà chủ muốn ăn kem làm sao mà tôi dám ngăn cản cơ chứ?

Đôi mắt của Phùng Nam Thư sáng lên, dường như cô còn vui vẻ hơn cả khi được ăn hai ly kem.

Loading...