Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 239
Cập nhật lúc: 2024-11-24 22:00:00
Lượt xem: 0
- Ông chủ, không chạy thị trường ngoài thì đơn của chúng tôi chẳng có lấy một cái, còn đồng đội dưới quyền tôi nữa cơ mà, kể cả tôi không có ý kiến thì bọn họ cũng sẽ có ý kiến.
- Mục đích gọi cô tới đây chính là vì tôi muốn cho cô đi khai phá một thị trường hoàn toàn mới.
Đàm Thanh bỗng thấy sửng sốt, cảm thấy niềm vui này quá bất ngờ:
- Thật vậy ư?
Giang Cần nghiêm túc gật đầu:
- Không đùa.
- Là đại học Bách Khoa hay đại học Sư Phạm? Tôi đi chuẩn bị ngay!
- Cả hai đều không phải, thực ra vẫn là Lâm Đại.
Gương mặt tươi cười của Đàm Thanh bỗng trở nên mếu máo:
- Ông chủ, gần đây tôi đã đủ âu lo rồi, đừng đem tôi ra làm trò đùa nữa có được không?
Giang Cần xua tay:
- Đúng như cô nói, số lượng quảng cáo trên diễn đàn là có hạn. Hơn nữa giá cả cũng tương đối cao, bậc cửa này đã chặn mất một số người, bất lợi với phát triển sau này. Cho nên cách tốt nhất là phá thấp bậc cửa.
- Cậu muốn giảm phí quảng cáo ư? Làm vậy thực sự có thể hấp dẫn một số chủ thể mới, nhưng những bên đã trả tiền sẽ chửi bới đấy?
- Không, ý tôi là trang web mua nhóm.
- Cái được nhắc đến trong cuộc họp trước ấy hả?
- Đúng vậy.
Giang Cần gọi Tô Nại tới, bảo cô cho Đàm Thanh xem thứ mà hắn vừa mới được xem ban nãy.
Đàm Thanh vốn đang không hiểu ra sao, nhưng khi được xem kỹ hơn, mắt cô càng ngày càng sáng, cũng dần dần hiểu ra ý của Giang Cần.
- Ông chủ này, ý của cậu là muốn cho những nhà buôn xung quanh đều nhảy vào trang web này đúng không?
Giang Cần gật đầu:
- Sau này chúng ta sẽ liên kết trực tiếp Multi-group với diễn đàn, mời bên bán đăng ký miễn phí. Vậy thì người dùng nhỏ đến mấy cũng tham gia được, làm mùa xuân thứ hai đến với thị trường đã bị chia cắt sạch sẽ.
- Nhưng đăng ký miễn phí thì chúng ta kiếm tiền kiểu gì? - Đàm Thanh không rõ.
Giang Cần nhìn cô:
- Đăng ký thì miễn phí, nhưng sau đó chúng ta sẽ trích phần trăm từ doanh số bán hàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-239.html.]
Đàm Thanh suy nghĩ một lúc, không thể ngăn được cảm xúc chấn động:
- Làm vậy cũng được ư?
- Đương nhiên là được. Nhưng muốn khai phá thị trường mới này thì giai đoạn đầu sẽ khá là khó khăn. Những bên bán không chịu chấp nhận hợp đồng trích phần trăm chính là thử thách lớn nhất. Nếu giao chuyện này cho cô làm, cô có tự tin không?
- Có. Ông chủ, tôi nhận việc này!
Vân Mộng Hạ Vũ
Đàm Thanh không hề do dự, đồng ý ngay lập tức.
Tiền phí quảng cáo là loại được định giá khởi điểm cố định, tính liên tục của thị trường rất thấp, giống như Lâm Đại bây giờ vậy, trước mắt số đơn đã chạm mức giới hạn. Nhưng Multi-group lại khác, nếu có thể đăng ký miễn phí thì cá thể kinh doanh quy mô lớn hay nhỏ không còn là vấn đề nữa, cũng có nghĩa là điều kiện cơ bản đã biến mất.
Nếu phát triển được thị trường này thì chắc chắn nó sẽ còn rộng lớn hơn so với thị trường ở Đại học Khoa học Kỹ thuật.
- Nếu cô đã muốn làm thì bắt đầu từ phố đi bộ đi. Mấy ngày tiếp theo, nhiệm vụ của cô chính là khảo sát ý kiến của các chủ thể kinh doanh ở nơi đó.
- Tôi có thể lấy Multi-group ra để đàm phán không?
Giang Cần suy nghĩ một lát:
- Tôi nghĩ là không nên lấy danh nghĩa Multi-group ra để đàm phán, bởi vì nó là một thứ mới mẻ, mà con người thường sợ hãi những thứ mà họ không biết. Cô vẫn nên lấy danh nghĩa của diễn đàn để khảo sát. Trước đây khi cuộc thi tuyển chọn hoa khôi diễn ra, có rất nhiều người kinh doanh ở phố đi bộ đến chúng ta khảo sát giá cả, cô có thể tìm đến bọn họ trước, nói với bọn họ rằng chúng ta đang có cơ hội quảng bá miễn phí, thời gian báo danh là hai tuần, hỏi bọn họ có muốn tham gia hay không.
Đàm Thanh suy tư một lát rồi gật đầu:
- Multi-group sẽ được đưa vào hoạt động vào hai tuần sau ư?
- Hai tuần sau bắt đầu thử nghiệm vận hành.
……
“Giang Cần, đi dạo.”
Một hồi thanh âm nhắc nhở tích tích bỗng nhiên vang lên, con mèo Felis ngốc nghếch bật lên ở góc dưới bên phải máy tính.
Giang Cần mở cửa sổ trò chuyện, thầm nghĩ cũng không biết là đại tiểu thư nhà ai, lại dễ nuôi như vậy, chỉ cần đi dạo là đã thỏa mãn.
Nhưng hiện tại chi nhánh Hỉ Điềm đã kinh doanh được hai tuần, bà chủ quả thật nên lộ diện, cho dù không nói gì thì vẫn nên tạo cảm giác tồn tại.
“Buổi chiều có tiết không?”
“Không có.”
“Vậy thay quần áo xuống lầu đi, mình dẫn cậu đi dạo trường bên cạnh.”
Sau khi nhận được tin nhắn, Phùng Nam Thư lập tức rời giường, thay đổi áo ngủ trên người, xỏ đôi chân nhỏ được tất chân đen bao bọc vào trong giày, vội vã chạy đến ban công.
Đúng lúc này, cửa ký túc xá bị đẩy ra. Cao Văn Tuệ đi lấy nước về, trong tay đang cầm một tờ báo Thanh niên Lâm Xuyên, hô hào với tiểu phú bà ở ngoài cửa sổ ban công.
- Phùng Nam Thư, chàng trai của cậu lên báo cậu có biết không, người ta đang bán tán sôi nổi lắm. Mà đừng nói, trông đúng là rất đẹp trai!
Phùng Nam Thư đang đánh răng, mơ hồ ồ một tiếng, giọng nói mềm mại lại dịu dàng.