Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 243
Cập nhật lúc: 2024-11-24 22:00:08
Lượt xem: 0
Theo quy mô liên tục mở rộng, số người của đội ngũ sẽ ngày càng nhiều, đặc biệt là họ lại thuộc về những khu vực trường học khác nhau, ảnh hưởng của việc trời cao hoàng đế xa sẽ dần dần nảy sinh.
Cho nên hình tượng nhân vật của Giang Cần phải lạnh lùng, không màng tình cảm, phải có đủ lực uy h.i.ế.p với nhân tài trong đoàn đội.
Nhưng lực uy h.i.ế.p quá mạnh, độ trung thành sẽ giảm đi. Cho nên thỉnh thoảng vẫn phải có phúc lợi để vỗ về nhân viên, đây là thủ đoạn thường thấy trong vận hành doanh nghiệp.
- Vậy để mình bảo Tiểu Tuyền mang thêm ít kem đến đây.
Đúng là tiểu phú bà không hiểu, nhưng lúc nghe thấy từ “người một nhà” thì sáng mắt lên, móc di động ra muốn cho bọn họ biết được độ xa hoa của bà chủ!
- Không được, tặng một lần là đủ rồi, cậu đừng học bừa.
Phùng Nam Thư hoang mang nhìn hắn:
- Mỗi ngày tặng một lần hả?
- Chỉ lần này thôi, mỗi ngày một lần thì hơi quá rồi, không cần sống nữa hả?
Giang Cần nói xong thì đi đến bên cạnh Quách Tử Hàng, tên hàng này đang bày ra biểu cảm nghiêm trọng mà nhìn chằm chằm màn hình máy tính, gõ lạch cạch bàn phím trong tay:
- Lão Quách, cảm giác vừa học vừa làm thế nào?
- Nghĩa phụ, con thấy con làm được. – Quách Tử Hàng hào hứng vô cùng.
- Phải không? Làm được chuyện gì? Nói nghe xem nào.
- Tao đang giúp mày quản lý bài viết trên diễn đàn, chửi bậy thì xóa đi, người viết tốt thì tăng điểm, cảm giác như nắm giữ quyền lên tiếng của cả trường học vậy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Cần vỗ vai y:
- Công việc này quá quan trọng, diễn đàn này của tao mà thiếu mày thì sập mất.
Quách Tử Hàng sửng sốt:
- Không đến nỗi đó chứ?
- Quan trọng là phải có niềm tin. Lão Quách, bây giờ mày đang thiếu sự tự tin, đừng cứ chỉ biết xuất chiêu trên mạng như vậy, mày phải học được cách mang niềm tin đó đến hiện thực. Học tỷ vừa rồi đưa trà sữa cho mày, sao mày không nói cảm ơn?
- Tao đang do dự không biết nên nói lời cảm ơn hay không thì người ta đã đi rồi. – Quách Tử Hàng khá là tiếc nuối.
- Có một số việc, do dự là sẽ muộn mất. Nào, luyện tập luôn bây giờ đi, nói tiếng cảm ơn với bà chủ đã tặng trà sữa cho mày.
Giang Cần lùi một bước về phía sau, để lộ ra bé con đáng yêu cứ luôn dùng ánh mắt để đuổi theo hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-243.html.]
Quách Tử Hàng có cảm giác hôm nay nghĩa phụ đến chỉ để trêu chọc y mà thôi, nhưng lại không có chứng cứ, nhưng nhìn thiếu nữ chỉ cách một bước trước mắt, lòng y lại có cảm giác không quá chân thật.
Còn nhớ vào thời cao trung, sau mỗi lần nghỉ trưa, rất nhiều nam sinh sẽ bu vào bên cửa sổ nhìn về phía chiếc xe hơi màu đen từ từ dừng ở cửa, Phùng Nam Thư sẽ đi vào trường học dưới ánh mặt trời xán lạn, lạnh lẽo như ánh trăng sáng, mắt nhìn thẳng đi qua vườn trường.
Khi đó thường sẽ có gió thổi tới, làm bay làn váy của cô, mà cảnh tượng trong thời khắc ấy dường như đã in dấu theo năm tháng, dường như cũng sưởi ấm thanh xuân của vô số người.
Chờ đến khi Phùng Nam Thư đi qua vườn trường vào khu dạy học, còn có nam sinh to gan giả vờ đi WC, đón đầu liếc nhìn thêm vài lần, cảm thấy nội tâm vô cùng thỏa mãn.
Chỉ là Phùng Nam Thư lúc nào cũng nhìn thẳng, sau khi vào phòng học sẽ yên lặng ngồi ở chỗ của mình, ngồi đến giờ vào học, tan học rồi lại bước lên chiếc xe hơi màu đen rồi đi mất, thần bí, nhưng cũng cô độc.
Cảnh tượng kia là thanh xuân của rất nhiều người, nhưng thanh xuân sáng chói này bây giờ lại ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, ánh mắt luôn dính vào người Giang Cần, hắn đến chỗ nào thì cô bám theo đó.
Khoa học viễn tưởng, cảnh tượng này quả thật giống như trong phim khoa học viễn tưởng vậy.
Tự tin...
Đúng vậy, có lẽ y chỉ kém tự tin hơn nghĩa phụ mà thôi.
- Cảm ơn bạn học Phùng.
- Không cần khách sáo.
Phùng Nam Thư trả lời một câu, khí chất lạnh lùng tỏa ra bỗng làm sự tự tin của Quách Tử Hàng biến mất hơn phân nửa.
Không, có lẽ y không chỉ thua nghĩa phụ về mặt tự tin.
Giang Cần thấy trạng thái co đầu rút cổ của Quách Tử Hàng cũng thấy khá là bất đắc dĩ, thầm nghĩ việc rèn sắt phải dựa vào độ cứng rắn của chính bản thân mình, hy vọng một ngày nào đó lão Quách có thể trở nên mạnh mẽ. Sau đó hắn dẫn tiểu phú bà ra khỏi tòa nhà tổng hợp, về lại xe.
Hôm nay hắn đến đây dạo một vòng, cũng không có mục đích rõ ràng gì, đơn giản chỉ là dẫn Phùng Nam Thư ra ngoài chơi mà thôi, tiện thể cũng để thả lỏng tâm trạng, bây giờ xem ra cũng có chút hiệu quả.
- Lúc cậu nghe mọi người nói cảm ơn thì vui vẻ lắm cơ mà? Sao đến lượt Quách Tử Hàng cảm ơn lại không phản ứng gì cả vậy?
- Cậu ta đâu có gọi mình là bà chủ. – Phùng Nam Thư nói một cách đương nhiên.
Giang Cần sửng sốt:
- Thì ra thứ cậu muốn nghe không phải là lời cảm ơn mà là chữ bà chủ hả?
- Đúng vậy.
- Vì sao?
- Không biết.
Giọng điệu của Phùng Nam Thư dịu dàng, đôi mắt sáng lấp lánh.