Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 237

Cập nhật lúc: 2024-11-24 21:59:56
Lượt xem: 0

Mấy năm gần đây, Đại học Lâm Xuyên khuyến khích sinh viên khởi nghiệp nhưng không mấy thành công, cũng không có dự án nào mang tính hứa hẹn cao. Tận dụng cơ hội này, Đại học Lâm Xuyên hy vọng sẽ kích thích được nhiệt huyết khởi nghiệp của sinh viên nên đã trực tiếp đăng bài báo lên website chính thức của trường và hệ thống tuyển chọn khóa học.

Chính vì vậy mà cái tên Giang Cần xa lạ lần đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

- Giang Cần này có bối cảnh gì không?

- Chắc là con ông cháu cha rồi, chứ không thì ai dám bỏ tiền ra để dựng web chứ.

- Nghe giả vãi, chưa đến tháng mười một mà đã kiếm được nhiều tiền như thế á?

- Chắc xộn lào một nửa rồi, nhưng phong cách của báo Thanh niên Lâm Xuyên nghiêm túc lắm, có lộn xào thì chắc không có bao nhiêu đâu.

- Làm web kiếm được nhiều tiền như thế á? Biết thế mị cũng làm, thấy có vẻ không khó lắm.

- Đúng là không khó, học lập trình một tuần là làm được thôi. Chắc là nhà trường phóng đại một tí để làm gương ấy.

Sinh viên năm nhất, đi học được hai tháng rưỡi đã bắt đầu khởi nghiệp, tổ chức cuộc thi hoa khôi giảng đường, thúc đẩy vừa học vừa làm.

Những từ khóa này, dù nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy có chút bùng nổ, thế nên đã thu hút vô số bình luận hâm mộ ghen tị.

Đây thực chất là một hiện tượng hết sức bình thường.

Có ai học năm nhất mà lại khủng bố như vậy chứ?

Vân Mộng Hạ Vũ

Mọi người rõ ràng đều giống như những gì Nhâm Tự Cường mô tả, ngoài việc lên lớp thì chính là chơi game và yêu đương, bây giờ đột nhiên có một sinh viên năm nhất khởi nghiệp, còn được lên báo, hắn còn hợp tác với trường bên cạnh để thúc đẩy dự án, lại so sánh với cuộc sống hàng ngày của bọn họ đúng là quá mức mãnh liệt.

……

Sáng sớm, Giang Cần đi đến phòng 208, một tờ báo Thanh niên Lâm Xuyên đã được đặt trên mặt bàn.

Hắn đọc qua một lần, nhưng cũng không đọc kỹ. Dù sao thì nội dung trên đó đều là những câu trả lời của hắn, đọc lại một lần cũng chẳng có ý nghĩa gì, cho nên hắn tiện tay cho vào túi tài liệu.

“Gửi về nhà cho ông bà già đọc thử đi.”

Việc gây dựng sự nghiệp kiểu gì cũng phải cho cha mẹ biết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Mà ở trong mắt hai vợ chồng già, độ tin cậy của báo chí chắc chắn sẽ hơn lời thốt ra từ cái miệng của hắn. Dù sao thì mọi chuyện cũng đã được viết trên báo, câu trả lời của hắn cũng rất tích cực có chí hướng, hai người bọn họ muốn không tin cũng khó.

Giang Cần cân nhắc một chút, bỗng nhiên lại muốn nhìn thấy biểu cảm của cha mẹ khi đọc báo.

Đáng tiếc cuộc thi bên Đại học Khoa học Kỹ thuật đang đến giai đoạn gay cấn, không đi được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-237.html.]

Hơn nữa tiến độ phía Tô Nại cũng rất gấp rút, buổi tập hợp vận hành thử nghiệm Multi-group lần đầu tiên cũng sẽ diễn ra vào cuối tháng này.

Giang Cần lấy bừa một chiếc bút ra từ ống đựng bút, viết một địa chỉ lên túi tài liệu, ném vào sọt bưu phẩm cần gửi. Sau đó hắn đứng dậy đến bên cạnh Tô Nại, nhìn lướt qua màn hình ngập tràn code, rất chuyên nghiệp, xem không hiểu.

- Ông chủ ơi, đừng có đứng đằng sau tôi mà, không biết sao mà lòng tôi thấy hoảng loạn lắm.

Giang Cần làm ra biểu cảm của người sếp lạnh lùng:

- Không biết vì sao cơ đấy! Chứ không phải vì thói quen tạo ra từ việc cô xem thứ không lành mạnh trong văn phòng à?

Nghe vậy, Tô Nại rất tức giận:

- Ít nhất là không phải ngày nào tôi cũng xem chân!

Sắc mặt Giang Cần biến đổi:

- Cô... Cô xem mục lưu trữ của tôi à?

- Không. Nhưng video đề cử toàn là tất ren, đen trắng gì cũng có, tôi không thể giả vờ như không nhìn thấy được.

- Nhiều khi trang web đề cử bừa vài cái, không liên quan đến sở thích của tôi! – Toàn thân Giang Cẩn có miệng là cứng nhất.

Tô Nại im lặng một lúc:

- Ông chủ à, tôi muốn cậu hiểu rằng tôi là một lập trình viên, đối với thứ như trang web thì tôi hiểu hơn cậu đấy.

- Cô xem mặt bàn cô bừa thế nào kìa, không dọn dẹp đi được à?

- ???

Giang Cần thi triển kỹ năng đánh trống lảng, không những không thể hiện sự xấu hổ gì, ngược lại còn dạy bảo Tô Nại một câu, sau đó thì quay lại bàn làm việc, đổi mật khẩu tài khoản của mình.

Người đàn ông 38 tuổi trùng sinh trở về cũng không thể vươn tay khống chế mọi thứ được, có đôi khi cũng sẽ có một số sơ hở và khó khăn, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn lắm.

......

Sang chiều, Tô Nại tìm Giang Cần báo cáo công việc.

Tiến độ hoàn thành trang web Multi-group đã được hơn phân nửa, chắc khoảng hơn hai tuần nữa là có thể tiến hành thử nghiệm.

Ngoài ra, cô còn cho Giang Cần xem những thứ mà trước kia chưa cho xem, về cơ bản là phù hợp với yêu cầu của Giang Cần.

Loading...