Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 236
Cập nhật lúc: 2024-11-24 21:59:54
Lượt xem: 1
Vương Tuệ Như đọc xong những đoạn văn này thì cảm thấy bối rối, trong mắt hiện lên vẻ sự kinh ngạc, nhưng sau khi bối rối một lúc, cô nhanh chóng chấp nhận sự thật.
Giang Cần rất chói mắt, cô đã biết điều này từ kỳ nghỉ hè.
Khi đó, mọi người vừa mới thi đại học xong, đều đang mơ mơ màng màng, chỉ có Giang Cần kinh doanh khắp nơi, đến khi khai giảng, hắn đã trở thành tồn tại cấp huyền thoại.
Cho nên chẳng sợ trên báo viết có vẻ thần kỳ, Vương Tuệ Như vẫn cảm thấy không thái quá chút nào. Bởi vì cô nghĩ lấy biểu hiện của Giang Cần trong kỳ nghỉ hè thì việc hắn không có danh tiếng gì trong trường đại học mới kỳ lạ hơn.
Chỉ là…
Vương Tuệ Như đột nhiên nghĩ đến Sở Ti Kỳ, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, trong lòng thầm nghĩ nhất định đừng để Ti Kỳ nhìn thấy tin tức này.
Bạn học cao trung trước đây trở nên cực kỳ xuất sắc, điều này khiến bản thân Vương Tuệ Như cảm thấy tự hào. Nhưng đối với Sở Ti Kỳ mà nói, người từng bị mình từ chối lời tỏ tình nay lại trở nên xuất sắc thế này, loại cảm giác bị vả mặt này vô cùng mạnh mẽ.
Cô phải giả vờ như không biết gì hết ư?
Vương Tuệ Như sắp khóc đến nơi rồi.
Cô giữ bí mật chuyện của Giang Cần và Phùng Nam Thư ba tháng, sáp nghẹn đến phát điên rồi, không ngờ lại nhảy ra chuyện này nữa, đúng là muốn cái mạng nhỏ này của cô mà.
Xong việc ở hội sinh viên, Vương Tuệ Như làm như không có chuyện gì xảy ra trở về ký túc xá. Tuy nhiên vừa bước vào cửa, cảnh tượng trước mắt đã khiến cô sợ hãi.
Lúc này Sở Ti Kỳ đang ngồi yên trên giường, trên tay cầm tờ báo Thanh niên Lâm Xuyên, ánh mắt đờ đẫn như dính cứng trên tờ báo, hồi lâu không có động tĩnh gì.
Vương Tuệ Như bước tới nhìn Sở Ti Kỳ một cái mới phát hiện trên mặt bạn thân của cô không hề có sự thất vọng hay buồn bã như trong tưởng tượng, mà thay vào đó là sự phức tạp khó tả.
- Ti Kỳ, cậu đang… đọc báo à?
- Ừ.
- Thôi, đừng nhìn nữa, chúng ta xuống căng tin ăn đi.
Sở Ti Kỳ quay đầu nhìn cô:
- Tuệ Như, kỹ năng diễn xuất của cậu giả tạo lắm, mình biết trên này có tin tức về Giang Cần.
Vương Tuệ Như sửng sốt một chút, sau đó thở phào nhẹ nhõm:
- Thì ra cậu đã thấy rồi à.
- Hiện tại mình đang làm phóng viên ở Quảng giáo. Trong cuộc phỏng vấn ngày hôm đó, mình chịu trách nhiệm tiếp đón phóng viên của báo Thanh niên Lâm Xuyên. Mình đã theo dõi toàn bộ cuộc phỏng vấn của Giang Cần, thậm chí còn đến văn phòng của Giang Cần.
- …
Vương Tuệ Như nghe được giọng nói bình tĩnh vô cảm của bạn thân, da đầu tê dại, cô không thể tưởng tượng được cảnh tượng như vậy sẽ bùng nổ đến mức nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-236.html.]
Sở Ti Kỳ nhịn không được nhìn ra ngoài cửa sổ:
- Giang Cần bây giờ rất ưu tú, mình càng ngày càng cảm thấy mình không xứng với cậu ta. Nếu như cậu ta không giỏi như vậy thì tốt rồi, nếu như cậu ta chỉ là một sinh viên đại học bình thường thì tốt biết mấy, như thế thì mình sẽ không hối hận như uMBEpTbeề giờ.
- Cậu nghĩ như vậy là không đúng, sự xuất sắc của Giang Cần là do nỗ lực của chính cậu ta.
- Mình hiểu, nhưng cậu ta càng rực rỡ thì càng chứng minh ánh mắt và gu thẩm mỹ của mình càng tệ.
Vương Tuệ Như không biết trả lời thế nào, chỉ có thể ngồi trên giường cùng bạn thân trầm mặc.
Trong khoảng thời gian im lặng này, cô không khỏi nhớ lại cuộc trò chuyện giữa với Vu Toa Toa tại bàn ăn tối trong bữa tiệc tốt nghiệp.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vu Toa Toa nói các cô bất hạnh lắm mới học cùng trường với Giang Cần, bởi vì ở cạnh một chàng trai chói sáng như vậy, những chàng trai khác sẽ trở thành kẻ làm nền, đến lúc đó muốn tìm một người vừa ý cũng khó.
Ban đầu Vương Tuệ Như không để tâm những lời này, nhưng bây giờ có vẻ như lời nói của cô nàng này đang trở thành hiện thực.
- Tuệ Như.
- Huh?
- Mình cũng đã gặp Phùng Nam Thư.
- …
Sở Ti Kỳ vô thức siết chặt tay:
- Lúc đầu mình không thể chấp nhận được, nhưng nhìn lại, mình thấy Giang Cần chói mắt đến mức cậu ta quả thật rất xứng đáng với Phùng Nam Thư.
Vương Tuệ Như ngẩng đầu:
- Ti Kỳ, mình cảm thấy cậu nói không đúng.
- Không đúng chỗ nào?
- Giang Cần và Phùng Nam Thư ở bên nhau không hề chói mắt. Phùng Nam Thư đã đồng hành cùng cậu ta trong suốt thời gian đó, cũng không phải cậu ta hấp dẫn Phùng Nam Thư bởi vì cậu ta chói mắt, cậu phải làm rõ trình tự trước sau.
Sắc mặt Sở Ti Kỳ lập tức tái nhợt, sau đó cô mím môi trầm mặc hồi lâu, tâm tình vô cùng phức tạp.
- Đừng nghĩ tới chuyện đó nữa, chúng ta đi ăn thôi.
- Ừ.
Cùng lúc đó, có người đăng bài thảo luận về chuyện này trên diễn đàn.
Phần lớn những người biết Giang Cần đều đã từng trúng độc, trong cơ thể đã có sức đề kháng nên cũng không quá kinh ngạc.
Nhưng những người không biết Giang Cần biết được tin tức này, phản ứng của bọn họ càng thêm kích động.