Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 230
Cập nhật lúc: 2024-11-24 21:59:43
Lượt xem: 1
- Sở Ti Kỳ, cô hơi quá đáng rồi đấy. Cô theo đuổi người ta không đồng ý, còn không cho phép người khác thích, đây là đạo lý gì? Tôi nghe còn thấy ngạc nhiên đấy!
- Liên quan gì tới cô? - Sở Ti Kỳ nghiến răng nghiến lợi mắng lại.
Trên mặt Đường Lâm viết chữ không phục đặt trong ngoặc kép:
- Sao lại không liên quan đến tôi, tôi là chị em tốt của Hồng Nhan, cô cảm thấy có liên quan đến tôi không?
- Chuyện giữa tôi và Hồng Nhan, để chúng tôi tự giải quyết, cô đừng nhiều lời!
Đường Lâm không thèm để ý tới Sở Ti Kỳ, quay đầu nhìn bạn thân của mình:
- Hồng Nhan, mình ủng hộ cậu. Nếu cậu muốn theo đuổi Giang Cần, mình sẽ giúp cậu, cưa đổ Giang Cần cho cô ta tức c.h.ế.t luôn!
Đang đứng nghe ở bên cạnh, Tiết Cương cũng sửng sốt, thầm nghĩ không phải em là máy bay yểm trợ do anh mời tới sao? Sao đột nhiên em lại thay đổi trang phục của quân địch?
Mẹ nó, còn có vương pháp hay không?
Ai ngờ Hồng Nhan lắc đầu, khóe miệng lộ ra vẻ bất đắc dĩ:
- Thật ra mình không có ý định theo đuổi, chỉ là cãi nhau quá lời nên mới nói như vậy.
Đường Lâm không hiểu bạn thân rốt cuộc nghĩ như thế nào:
- Chẳng lẽ cậu muốn tặng Giang Cần cho người này, cậu cam tâm sao?
- Cậu ấy không phải vật phẩm, làm sao lại gọi là tặng?
- Vậy thì đúng rồi. Truy truy truy, tuyệt đối không thể để cho họ Sở này kiêu ngạo nữa! - Đường Lâm liên tục nói ba câu để bày tỏ quyết tâm.
Hồng Nhan nhịn không được nhìn thoáng qua Sở Ti Kỳ:
- Cho dù tôi buông tha, cô cũng không có khả năng.
- Tại sao?
Đường Lâm hỏi xong lập tức hít sâu một hơi, ánh mắt hoảng sợ nhìn Hồng Nhan:
- Chẳng lẽ Giang Cần không thích phụ nữ?
Ở bên cạnh, Tiết Cương nghe xong cũng nghĩ mãi mà không ra.
Nữ thần mà ta liều mạng theo đuổi lại đang liều mạng theo đuổi một người khác thì cũng thôi đi, thế nào lại xuất hiện một nữ thần khác đến tranh đoạt với cô ấy.
Hai nữ thần đoạt còn chưa đủ, người kia thế mà không yêu lại bất cứ ai, đây là kịch bản nam thần cao lãnh gì a? Có thể cho ta một bộ làm vai chính được không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-230.html.]
- Cô nói bậy bạ gì đó, thế nào gọi là không thích phụ nữ? – Sở Ti Kỳ tức không thở nổi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đường Lâm quay đầu nhìn cô một cái:
- Mặc dù tôi ghét cô nhưng cũng không thể không thừa nhận ngoại hình của cô quả thật rất đẹp. Đương nhiên, Hồng Nhan nhất định phải ở trên cô, Giang Cần làm sao lại không thích cả hai?
Vừa dứt lời, trong hành lang trống trải bỗng nhiên vọng lên tiếng giày da.
Lạch cạch…
Lạch cạch…
Câu hỏi của Đường Lâm khiến tất cả mọi người trầm mặc, vì thế trong khoảng thời gian trầm mặc này, âm thanh thanh thúy kia có vẻ đặc biệt rõ ràng.
Hồng Nhan và Sở Ti Kỳ nhịn không được mà nhìn qua, chỉ thấy một đôi tay trắng nõn tinh tế đẩy ra cửa lớn của căn cứ khởi nghiệp. Dưới ánh mặt trời ôn hòa, một bóng hình xinh đẹp xông vào tầm mắt của các cô.
Thiếu nữ mặc một chiếc váy dài màu đen, tôn lên làn da sương nhường tuyết thẹn. Đồng thời, eo váy dài phối hợp với một cái đai lưng màu đỏ, trong tay còn đang cầm túi mua sắm của cửa hàng trái cây.
Đôi môi hồng hào, sống mũi rất cao, đôi mắt xinh đẹp thâm thúy mà trong trẻo lạnh lùng, ngũ quan tinh xảo không tìm ra nửa điểm tỳ vết.
Cô mặt không chút thay đổi, chỉ là cộc cộc cộc đi tới như vậy mà cũng đã có cảm giác áp bách đến trước mặt.
Sở Ti Kỳ bỗng thấy hít thở không thông, vẻ tự tin và ngang ngược trong ánh mắt lập tức biến mất vô tung vô ảnh.
Cô biết người này.
Đó là nguyệt quang thanh lãnh áp chế mình ở ba năm cao trung, cũng chính là thiếu nữ thiên tiên trong miệng người khác, bông hoa cao lãnh, học thần lớp A.
Nghe Vương Tuệ Như nói, từ lúc nghỉ hè Giang Cần đã bên cô ấy.
Nhưng nói thật, lời của khuê mật cô muốn tin nhưng vẫn không thể tin thật.
Bởi vì nhắc tới ba chữ Phùng Nam Thư này, cho dù là người kiêu ngạo như Sở Ti Kỳ cũng sẽ khó tránh khỏi có cảm giác tự ti về bản thân, mất hết ý chí phân cao thấp.
Cô thừa nhận Giang Cần rất ưu tú rất ưu tú, nhưng trong tiềm thức vẫn cảm thấy hắn và Phùng Nam Thư không phải người cùng một thế giới.
Mà hiện tại, Phùng Nam Thư lại đang vô cùng chân thật mà đi về phía mình, loại cảm giác tim đập nhanh và vô lực này lại càng rõ ràng hơn trong lòng cô.
Cô nàng thật sự quá xinh đẹp, đồng thời lại có vẻ cao quý nói không rõ, nhất là biểu tình trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, thật sự sẽ tạo thành áp lực tâm lý rất lớn cho người ta.
- ?
Nhiều người quá, hơi sợ, hay là đừng đi qua đó nữa.
Bởi vì không được Giang Cần dẫn đi cho nên khi nhìn thấy nơi đông người, tiểu phú bà liền hoảng hốt muốn rời đi, nhưng hoa quả trong tay rất nặng, cô thật sự không muốn mang về lại.
Phùng Nam Thư nghĩ trong chốc lát, quyết định tiếp tục mặt không chút thay đổi, làm bộ không nhìn thấy ai cả, cứ như vậy mà lạch cạch đi qua.