Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 231
Cập nhật lúc: 2024-11-24 21:59:45
Lượt xem: 0
Đường Lâm vốn đã xắn tay áo lên chuẩn bị chiến tranh, cô vừa muốn mắng Sở Ti Kỳ, vừa muốn cho bạn thân của mình dũng khí và lòng tin để đi bắt Giang Cần, nhưng khi nhìn thấy biểu tình ngây ngẩn của cả hai người, cô lại nhịn không được mà nghi hoặc.
Vì thế cô xoay người nhìn về phía sau.
Tiểu phú bà mặt không chút thay đổi đi tới, mắt nhìn không chớp, giống như nhìn ai cũng chướng mắt, nhưng thật ra trong lòng lúc này đã như nai con hoảng hốt, muốn làm bộ không nhìn thấy bất luận người nào khác.
Đường Lâm có chút kinh ngạc, chỉ cảm thấy trước mắt cô gái này mặt mày như họa, xinh đẹp quá phận, không biết vì sao lại có khuôn mặt đẹp như vậy.
Mà vẻ mặt của Tiết Cương cũng không khác cô là bao, trong lòng tràn đầy tò mò đây là ai. Hồng Nhan và Sở Ti Kỳ đều ở chỗ này, theo đạo lý mà nói hai người hẳn là giá trị nhan sắc trần nhà của Lâm Đại, nhưng trình độ chói mắt của cô gái trước mắt này thế mà lại áp chế cả hai người.
Cho nên, rốt cuộc ai mới là hoa khôi trường?
- Phùng tỷ tỷ, đã lâu không gặp.
Hồng Nhan đột nhiên mở miệng, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều, không còn lạnh lùng và táo bạo như vừa rồi nữa.
Tiểu phú bà dừng bước, nhận ra Hồng Nhan chính là người ăn cơm cùng mình ngày đó, vì thế mở túi trong tay ra, lấy ra một quả chuối tiêu đưa qua.
Đây là thiện ý lớn nhất mà cô có thể biểu hiện dưới tình huống bị người vây xem.
Nhưng nói chuyện là không thể nào, thật hoảng, nói không ra lời.
Hồng Nhan đưa tay nhận chuối tiêu, cảm thấy Phùng tỷ tỷ thật sự thật sự quá ngầu, không nói lời nào đã khiến cho tất cả mọi người nói không ra lời. Nếu mình có một nửa tự tin và khí phách của Phùng tỷ tỷ thì sẽ không cần mệt mỏi mà cãi nhau với Sở Ti Kỳ. Loại thủ đoạn lấy khí tràng áp người này, sợ là cô không bao giờ học được.
Cùng lúc đó, Phùng Nam Thư đột nhiên như là nhận ra cái gì, quay đầu nhìn Sở Ti Kỳ một cái.
Sở Ti Kỳ không biết vì sao cô nàng lại bỗng nhiên nhìn chằm chằm mình, chỉ có thể làm bộ như không có việc gì mà quay đầu sang một bên, nhưng trong lòng đã sớm tan đàn xẻ nghé.
Có một số việc khi đã tận mắt nhìn thấy, thì tin hay không đã không còn tùy thuộc vào cô.
Thì ra mùa hè năm ấy, sự lạnh lùng của Giang Cần thật sự không phải là giận dỗi với mình, hắn có được sự yêu thích của Phùng Nam Thư. Kia là suy đoán cũng được, là nghe đồn cũng được, lúc này đều trở thành bóng ma trong lòng cô.
Rất ngoan rất dính người, xinh đẹp như là tiểu yêu tinh…
Sở Ti Kỳ nhịn không được nhớ tới cuộc đối thoại trên xe, cũng nhớ tới vẻ mặt yêu chiều của Giang Cần.
Tiếp theo, tiểu phú bà mặt không chút thay đổi rời khỏi hiện trường cãi nhau, thân ảnh nhẹ nhàng nhanh chóng biến mất ở chỗ rẽ hành lang. Sau đó cô lặng lẽ dừng lại và bóc một quả quýt ăn vào miệng, đè nén kinh hãi cho mình. Thuận tiện còn lấy điện thoại ra, hỏi Giang Cần khi nào về dắt cô đi dạo.
- Thôi nào, chúng ta tiếp tục đi, chuyện này còn chưa xong đâu!
Đường Lâm chỉ coi tiểu phú bà là khúc nhạc đệm trong cuộc cãi nhau.
- Bỏ đi, không cãi nữa.
Sở Ti Kỳ bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, lông mi khẽ run, đã không còn vênh váo và hung hăng như vừa rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-231.html.]
- Có chuyện gì vậy? Sợ sao? Sợ thì về sau đừng đến đây diễu võ dương oai nữa!
Sở Ti Kỳ cô đơn quay đầu lại:
- Không phải tôi sợ, mà là cảm thấy cãi nhau không còn ý nghĩa.
Đường Lâm cười một tiếng, miệng nhếch lên như vết nhăn quần jean:
- Vừa rồi người ầm ĩ nhất chính là cô, sao bây giờ lại không có ý nghĩa?
Sau khi nghe được những lời này, Sở Ti Kỳ chỉ mím môi, cảm thấy ngày hôm nay như mộng như ảo.
Hồng Nhan nhịn không được mà mở miệng:
- Đó là bởi vì cuối cùng cô ta đã nhận rõ, từ đầu đến cuối cô ta đều không có bất kỳ cơ hội nào.
- …
Lời nói của Hồng Nhan đậm mùi châm chọc. Nếu là trước đây, Sở Ti Kỳ nhất định sẽ phản bác. Nhưng hiện tại cô chỉ là kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng chất đầy trống rỗng.
Đường Lâm không khỏi tò mò:
- Tại sao, tại sao cô ta lại đột nhiên nghĩ thông suốt?
- Cậu không thấy Phùng tỷ tỷ vừa đi qua sao?
Đường Lâm gật gật đầu, cảm thấy khuôn mặt như vậy căn bản không quên được:
- Thấy được. Vừa cao lãnh vừa xinh đẹp, sao cô ấy lại không tham gia cuộc thi hoa khôi trường? Nếu có cô ấy, ai dám nói mình là hoa khôi trường chứ!
Hồng Nhan thở dài:
- Vậy nếu mình nói cho cậu biết, cố ấy rất có thể là bà chủ của 208 thì sao?
- ???
Vân Mộng Hạ Vũ
Đường Lâm mở to hai mắt, cảm thấy chỉ trong hôm nay, chuyện Ngàn Lẻ Một Đêm đã diễn ra tới mấy lần.
Hồng Nhan và Sở Ti Kỳ tranh đoạt Giang Cần, điều này đã đủ làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Kết quả cô gái có nhan sắc áp đảo cả hai người kia mới là bà chủ của 208, chuyện này thật thái quá!
Tiết Cương từ đầu đến giờ vẫn núp ở góc tường, cũng hết chỗ nói.
Hay lắm, hoa khôi trường Đại học Lâm Xuyên đều là của một mình Giang Cần.
Hiện tại trâu bò hơn, người so với hoa khôi trường còn là hoa khôi trường hơn, cũng là của hắn.
Ha ha, còn ta thì sao, rốt cuộc hôm nay ta tới đây để làm cái gì nhỉ?