Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 229
Cập nhật lúc: 2024-11-24 21:59:41
Lượt xem: 1
Đường Lâm vô cùng khẳng định, gật đầu:
- Lúc đó em cũng có mặt. Nhưng anh yên tâm, trải qua tính toán tinh vi của em, tỷ lệ thành công của anh là 41%, tỷ lệ thành công của Giang Cần là 40%. Hiện tại vẫn là anh chiếm ưu thế.
- Vậy chẳng phải chỉ cần cậu ta cố gắng là sẽ vượt qua anh sao? Đây cũng coi là ưu thế?
- Gần đây cậu ta tương đối bận rộn, thường xuyên không về. Cho nên em mới gọi anh tới, thừa dịp trong khoảng thời gian này xoát cảm giác tồn tại, kéo khoảng cách ra. Chứ anh cho rằng em sẽ uống không trà sữa của anh à?
Sau khi Tiết Cương nghe xong, trong lòng nảy sinh cảm giác khủng hoảng nghiêm trọng:
- Em nói cho anh biết tình huống cơ bản của Giang Cần kia đi.
Đường Lâm không khỏi sửng sốt:
- Lần trước, không phải em đã biên soạn thành tài liệu gửi cho anh rồi sao?
- Lần trước anh quá tự tin cho nên không coi ra gì, chỉ liếc mắt nhìn qua thôi.
Đường Lâm bất đắc dĩ, vì thế nói lại một lần tình huống của Giang Cần, nhưng không ngờ Tiết Cương nghe xong lại trực tiếp nở nụ cười.
Chỉ thế thôi sao?
Tân sinh viên Học viện Tài chính, khởi nghiệp tại trường, vậy thì thế nào?
Lăn lộn trong trường oai phong một cõi, nhưng đi vào xã hội sẽ không thể lật nổi bao nhiêu sóng to gió lớn đâu.
Hơn nữa, với tư cách là phó chủ tịch Khoa Thương mại Quốc tế, danh tiếng của mình cũng hoàn toàn không thua bốn chữ sinh viên lập nghiệp.
Về phần mỗi tháng thu nhập 500 ngàn, vậy thì càng ngượng ngùng, gia đình của công tử ca đây có công ty than đá, Tiết Cương BJovhFợ chướng mắt con số này.
Trong lúc nói chuyện, bỗng nhiên cửa văn phòng tổng vụ bị đẩy ra, Tào Hinh Nguyệt cùng Hồng Nhan đi ra, vẫy vẫy tay với Đường Lâm, sau đó đi tới cửa chính của căn cứ khởi nghiệp.
Đoàn người Đổng Mẫn rất nhanh đã đến, sau khi hàn huyên vài câu, Tào Hinh Nguyệt liền dẫn bọn họ đi 208.
Lúc này, trên hành lang chỉ còn Sở Ti Kỳ, Hồng Nhan, Đường Lâm và Tiết Cương.
Trường Đại học Lâm Xuyên có diện tích rất lớn, lớn đến mức nếu như không hẹn trước thì rất khó có người tình cờ gặp nhau. Nhưng trên thế giới này sẽ có nhiều trùng hợp khó hiểu như vậy.
Trùng hợp đến mức người muốn gặp mặt thì bỏ lỡ lẫn nhau, trùng hợp đến mức người không muốn gặp lại là mặt đối mặt.
Cho nên khi nhìn thấy Hồng Nhan, sắc mặt Sở Ti Kỳ lập tức thay đổi.
Văn phòng của Giang Cần ở đây, Hồng Nhan cũng ở đây, cô là kẻ ngốc mới không nhận ra vấn đề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-229.html.]
- Hồng Nhan, cậu còn theo đuổi Giang Cần hả?
- …
- ???
Đường Lâm biến sắc, thầm nghĩ lời này nên hiểu như thế nào nhỉ, đồng thời liếc mắt nhìn bạn thân mình một cái. Nhưng lúc này Hồng Nhan chỉ nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, đáy mắt chỉ toàn lạnh lùng, không hề có ý muốn phản bác.
Ở bên cạnh, vẻ mặt Tiết Cương cũng hoang mang, thầm nghĩ cô gái này thật giỏi, giỏi nói ngược.
- Còn đang đuổi theo thì sao, mắc mớ gì tới cô?
Hồng Nhan lạnh lùng mở miệng, không choáng trúng Sở Ti Kỳ, mà người bị choáng chính là Đường Lâm và Tiết Cương.
Cuộc chiến giữa phụ nữ thật sự rất đáng sợ.
Đặc biệt là khi có một người tên là Sở Ti Kỳ tham gia, lại càng đáng sợ…
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc đó, Hồng Nhan đang lườm cô ở hành lang, mới cãi nhau được mấy câu đã không thể ngăn lại được.
Đường Lâm và Tiết Cương bối rối, lưng dán vào nền gạch
Tuy nhiên quá trình hai người họ cãi vã, bọn họ cũng hiểu rõ được chút tình huống.
Sở Ti Kỳ và Hồng Nhan từng là chị em ở cùng ký túc xá, thực sự là ký túc xá có hai hoa khôi, sự kết hợp như vậy thực sự rất hiếm có, vốn sẽ trở thành một câu chuyện hay mới đúng.
Nhưng vì tranh giành Giang Cần, hai người họ không thể trở thành chị em, thậm chí còn sắp trở thành kẻ thù.
Sau kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, Hồng Nhan theo ý gia đình chuyển tới khoa Thương mại Quốc tế, cả đời không qua lại với Sở Ti Kỳ, thậm chí còn xóa QQ của cô.
Nhưng hôm nay, hai người họ lại trùng hợp gặp nhau, lại bắt đầu cãi nhau vì Giang Cần.
Ở cùng ký túc xá, chị em hoa khôi, vì yêu mà phản bội nhau, giận giữ chuyển khoa, tình cờ gặp nhau lại ghen tức, không cam lòng, thế là nổ ra tranh chấp.
Sau khi não bổ và suy đoán thêm, Đường Lâm và Tiết Cương hiểu rõ mọi chuyện, da đầu cũng trở nên tê dại.
Giang Cần kia rốt cuộc là ai mà lại khiến hai hoa khôi của Đại học Lâm Xuyên vì hắn mà tranh giành đến đỏ mặt tía tai?
Điên rồi?
Dù là người nhà của Nguyệt lão cũng không đến mức như vậy.
Tiết Cương không thể tưởng tượng được hắn có thể đẹp đến mức nào, hơn nữa Hồng Nhan không chỉ là người chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài, vậy mị lực nhân cách của Giang Cần phải lớn đến mức nào chứ?
Nhưng Đường Lâm thì lại không nghĩ nhiều, bởi vì khi nhìn thấy bạn thân bị bắt nạt, cô đè xuống sự nghi ngờ của bản thân, cùng bạn thân chĩa mũi nhọn vào Sở Ti Kỳ.
Đây gọi là giúp đỡ người thân, nhưng cũng hợp lý.