Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 228

Cập nhật lúc: 2024-11-24 21:59:40
Lượt xem: 1

Sau một lúc lâu, Giang Cần lái xe đến quảng trường Tiến Lên, thả ba người xuống, hàn huyên hai câu rồi rời đi. Lúc ra khỏi cổng trường, hắn nhìn thoáng qua cái nơ bướm đặt trước ghế phụ, do dự có nên bỏ vào hộp đựng đồ hay không.

Lúc nào cũng bị người khác hỏi về bạn gái, rất khó chịu.

Nhưng suy nghĩ một lúc lâu, hắn khẽ mỉm cười, trong lòng tự nhủ quên đi, cứ bày ở đó. Cố ý che giấu sẽ giấu đầu hở đuôi, làm cho mình giống như nhập vai quá sâu.

Mình sợ gì chứ?

Lão tử không sợ trời không sợ đất!

Cùng lúc đó, Đổng Mẫn mang theo nhiếp ảnh gia và Sở Ti Kỳ đến địa điểm đã ước định, tìm được vị sinh viên nhặt được của rơi kia, bắt đầu một cuộc phỏng vấn mới.

Đây là lần đầu tiên vị học trưởng năm ba này đối mặt với phóng viên chính thức, bất giác có chút khẩn trương. Trong cả quá trình, tay của y luôn nắm nếp gấp trên quần jean, nhất là khi nghe được tiếng chụp ảnh, cứ có cảm giác đầu óc bị choáng.

Dưới tình huống như vậy, phóng viên cần tiến hành hỏi thăm dẫn đạo.

Nguyên bản câu hỏi là: Làm sao bạn lại nghĩ đến việc trả lại ví tiền?

Nhưng bây giờ lại thay đổi câu hỏi thành: Bạn trả lại ví tiền có phải vì trong lòng bạn luôn có một phần chính trực và lương thiện hay không?

Sau khi câu hỏi được sửa đổi, người được phỏng vấn này chỉ cần trả lời là phải phải, đúng đúng, mọi thứ trở nên rất đơn giản.

Nửa giờ sau, Đổng Mẫn mang người rời khỏi tòa nhà giảng dạy, đi tới khu nghỉ ngơi ở quảng trường Tiến Lên, bất giác xoa xoa mặt.

Nói như thế nào nhỉ, hai lần phỏng vấn này khiến Đổng Mẫn có cảm giác hoàn toàn bất đồng.

Mặc dù Giang Cần chỉ là sinh viên năm nhất, nhưng từ đầu đến cuối đều bình thản ung dung, mỗi câu đều nói vừa đúng. Nhưng đoạn phỏng vấn người nhặt được của rơi kia thật sự quá mệt mỏi, trên cơ bản là mình dẫn dắt đối phương trả lời đúng hay sai.

Hơn nữa, bởi vì đối phương nói tương đối ít, cho nên trong cả quá trình Đổng Mẫn phải hỏi vấn đề theo kiểu dẫn dắt, còn phải bảo trì trạng thái mỉm cười, làm cho mặt cô cứng cả lại.

- Có phải cảm nhận được khoảng cách giữa người được phỏng vấn và người được phỏng vấn không?

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe được câu hỏi của Đổng Mẫn, Sở Ti Kỳ liền gật đầu:

- Càng ngày càng cảm thấy đoạn phỏng vấn của Giang Cần rất lợi hại, cô Đổng không cần nói mấy câu, tiết tấu của toàn bộ quá trình đều bị Giang Cần nắm giữ.

Đổng Mẫn mỉm cười:

- Nhưng những người có thể kiểm soát nhịp điệu như Giang Cần thực sự rất ít. Nhất là ở đại học, phần lớn mọi người đều sẽ căng thẳng. Cho dù không căng thẳng, câu trả lời của bọn họ cũng không thể đưa trực tiếp lên báo. Giang Cần là một ví dụ, không phải là trường hợp bình thường, đây chính là mục đích tôi dẫn em theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-228.html.]

- Cậu ấy thực sự rất xuất sắc, đúng không? - Sở Ti Kỳ ngước mắt lên.

Đổng Mẫn gật đầu:

- Đoạn phỏng vấn vừa rồi, tôi không thể nghĩ ra còn có phương thức trả lời nào tốt hơn của Giang Cần. Tuy rằng cậu ta không phải là nói lời trong lòng, thuần túy là nói lời hoa mỹ suông, nhưng lời hoa mỹ này lại có thể làm lòng người thoải mái. Thật ra đây là một năng lực rất đáng sợ.

- Thì ra là như vậy. - Cảm giác chênh lệch trong lòng Sở Ti Kỳ càng rõ ràng hơn.

Đang lúc nói chuyện, nhiếp ảnh gia bỗng nhiên nhận điện thoại, lúc trở về nhỏ giọng nói thầm một câu:

- Tổng biên tập nói hình minh họa không thể dùng ảnh cá nhân, điểm quan trọng vẫn phải là văn phòng khởi nghiệp.

- Sao anh ta không nói sớm? - Đổng Mẫn thật cạn lời.

- Dù sao cũng chưa đi, quay lại chụp thêm lần nữa đi.

Chất chứa cảm xúc không tốt của một xã súc đi làm công, Đổng Mẫn lấy điện thoại gọi cho chủ nhiệm Cố.

Sau khi nghe xong, chủ nhiệm Cố rất vui vẻ đón nhận. Bởi thay vì chỉ tuyên truyền cho một mình nhân vật Giang Cần này, nhân tiện triển lãm mức độ nâng đỡ của Đại học Lâm Xuyên đối với sinh viên khởi nghiệp mới là điều tốt nhất.

Vì thế, địa chỉ của căn cứ khởi nghiệp 208 và số điện thoại của Tào Hinh Nguyệt đã được gửi đến điện thoại của Đổng Mẫn.

Cùng lúc đó, ở chỗ văn phòng tổng vụ của căn cứ khởi nghiệp, Đường Lâm và phó chủ tịch Khoa Thương mại Quốc tế Tiết Cương đang đứng trao đổi trên hành lang, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

- Học trưởng, em nói cho anh biết, nếu anh không đến xoát cảm giác tồn tại, Hồng Nhan sẽ biến thành của người khác.

Tiết Cương hoàn toàn không tin:

- Ai cơ?

Đường Lâm chỉ chỉ phương hướng 208:

- Chính là Giang Cần em từng nói, hai người bọn họ đã đến cấp độ hẹn ăn cơm rồi!

- Anh và Hồng Nhan cũng từng ăn cơm cùng nhau, vậy thì sao?

- Vậy nếu em nói, là Hồng Nhan chủ động hẹn Giang Cần đi ăn cơm, anh sẽ làm thế nào?

Nghe được những lời này, biểu tình của Tiết Cương mới nghiêm túc lên:

- Hồng Nhan chủ động tìm cậu ta ăn cơm, em chắc chắn chứ?

Loading...