Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 227
Cập nhật lúc: 2024-11-24 21:59:38
Lượt xem: 1
- Giang Cần?
Nữ phóng viên tóc ngắn ngồi trên ghế sô pha chợt nhìn thấy hắn, sau đó đi tới, mỉm cười đưa tay phải ra:
- Xin chào, tôi tên là Đổng Mẫn, phóng viên của Báo Thanh niên Lâm Xuyên. Rất cảm ơn cậu vì đã nhận lời mời phỏng vấn của chúng tôi.
Giang Cần thu lại ánh mắt rồi bắt tay nữ phóng viên:
- Phải là tôi nên cảm ơn Báo Thanh niên Lâm Xuyên vì đã đến phỏng vấn một sinh viên bình thường không có gì nổi bật như tôi mới đúng chứ.
…….
Giang Cần dùng một tay bẻ lái, xe lướt êm trên con đường từ khuôn viên phía đông đến khuôn viên chính.
Đổng Mẫn, nhiếp ảnh gia và Sở Ti Kỳ ngồi ở ghế sau không nói lời nào làm cho bầu không khí bỗng dưng yên lặng, mà yên lặng lâu lại trở nên khó xử, nhất là trong không gian ô tô nhỏ hẹp này, một khi mà lúng túng thì sẽ làm cho người ta không thể thoải mái.
Vì thế, Đổng Mẫn bắt đầu hỏi Sở Ti Kỳ, nhà ở đâu, có bạn trai chưa.
Sở Ti Kỳ nói mình không có bạn trai, nhà ở Tế Châu.
Cô vừa nói vừa liếc qua Giang Cần đang ngồi ở ghế lái, phát hiện ra hắn đang mở cửa sổ chào nhân viên bảo vệ của trường, còn tiện tay nhón luôn hai quả táo tàu trong tay bảo vệ.
- Bạn học Giang Cần, bạn gái cậu là người ở đâu?
Giang Cần xoa xoa mấy quả táo tàu lên áo lên áo, cắn một miếng rồi trả lời:
- Tôi không dám nói này nói nọ với phóng viên lớn Đổng đâu, lỡ như sau này tôi làm ăn phát đạt, mấy chuyện tình cảm trước đây của tôi chắc đều bị lôi ra làm scandal mất.
Đổng Mẫn bị hắn chọc cười:
- Tôi là phóng viên chính quy, không phải thợ săn tin của mấy tờ báo lá cải kia đâu, không làm ảnh hưởng đến thanh danh của cậu được.
- Tôi chưa bao giờ sợ người khác làm tổn hại thanh danh của mình.
Giang Cần ngừng cười, giảm tốc độ và đi vào đường dành cho người đi bộ.
Đổng Mẫn hơi sửng sốt, bỗng hiểu được ý tứ của hắn. Hắn không sợ bản thân bị ảnh hưởng, vậy đây là đang sợ bạn gái nhỏ của hắn bị ảnh hưởng sao?
Ây, che chở bạn gái thật đấy.
Nhưng Đổng Mẫn không chỉ là phóng viên, trước là phóng viên, cô còn là một người phụ nữ, mà không có người phụ nữ nào lại không thích tám chuyện.
Báo Thanh niên Lâm Xuyên là một tờ báo rất nghiêm túc, đứng đắn. Mặc dù một năm Đổng Mẫn phải phỏng vấn hàng trăm nghìn người nhưng cơ hội thật sự để cô nghe chuyện phiếm cũng không nhiều.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-227.html.]
Mặt khác, Giang Cần cư xử chín chắn nhưng không quê kệch, điềm tĩnh nhưng không mất tính hài hước, khéo léo tinh tế, ăn nói nhanh nhạy, rất dễ dàng chiếm được cảm tình của người khác.
Người như vậy chắc chắn rất đào hoa, thường có khả năng cao trở thành một tên tra nam.
Cho dù không trở thành người như vậy, hắn cũng sẽ không bao giờ cho phép một cô gái để đồ cá nhân trong xe. Bởi vì điều này tương đương với việc vẽ lãnh thổ, tuyên bố chủ quyền của mình cho người khác.
Trừ phi là hắn thật sự thích người đó mới có thể cho phép và chiều chuộng cô như vậy.
Điều này càng làm cho Đổng Mẫn tò mò, không biết loại con gái nào có thể hạ gục được con người khôn khéo này.
- Ông chủ Giang, tôi không hỏi chi tiết đâu, chỉ là muốn nói mấy thứ ngoài lề thôi. Cậu chỉ cần cho tôi biết cô ấy đến từ đâu thôi, tôi cũng không thể biết được cô ấy là ai cả, đúng không?
Giang Cần nhẹ nhàng phanh xe né được một con mèo hoang:
- Cô ấy cùng quê với tôi.
Đổng Mẫn nghe xong cũng hơi kinh ngạc:
- Bạn học thời cao trung? Còn có thể kéo dài đến đại học đúng là điều hiếm có khó tìm.
Giang Cần thầm nghĩ, vì sao cả thế giới này đều chú ý mình có yêu đương hay không vậy, các người là do Nguyệt lão phái xuống chạy KPI hả:
- Cùng trường cao trung, nhưng lúc đi học chưa từng nói chuyện, nghỉ hè mới chính thức làm quen.
- Tính cách thế nào?
- Rất ngoan rất dính người, xinh đẹp như một tiểu yêu tinh.
Ngồi ở bên phải, Sở Ti Kỳ nghe được cuộc đối thoại của hai người, cũng yên lặng dựa thẳng lưng lại. Ánh mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy rất hoảng hốt với tất cả mọi thứ trước mắt.
Thì ra thứ tình cảm duy trì được từ cao trung lên đại học, ở trong mắt người ngoài lại được hâm mộ đến như vậy.
Trước đây cô chưa từng biết điều này, chỉ cảm thấy được rất nhiều người thích, được rất nhiều người theo đuổi, thì cô sẽ càng có vốn liếng kiêu ngạo.
Chỉ là…
Rất ngoan, rất dính người?
Vô luận làm sao thì Sở Ti Kỳ cũng không có biện pháp xứng đôi năm chữ này với nguyệt quang thanh lãnh Phùng Nam Thư kia.
Cô gái như vậy, làm sao có thể rất ngoan rất dính người.
Chỉ là Tuệ Như nói mình đã tận mắt nhìn thấy, nên cô không thể không tin, còn có biểu tình của Giang Cần, đó là một loại vui mừng từ đáy lòng.