Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 226
Cập nhật lúc: 2024-11-24 21:59:36
Lượt xem: 0
- Lão Giang, biểu cảm gì đấy? Có phải cậu không ăn được nho rồi nghĩ nho xanh đúng không, có giỏi thì bảo Phùng Nam Thư làm cho cậu một cái đi.
- Ha ha. - Giang Cần cười nhạt, nhìn y nhưng không nói lời nào.
Tào Quảng Vũ vỗ chân bồm bộp, nói liến thoắng:
- Thực ra tôi cũng không thích kiểu con gái quá ỷ lại người yêu, nhưng cũng chẳng còn cách nào, bạn gái của tôi đáng yêu quá mà, chỉ biết dính lấy tôi thôi.
- Lão Tào, hôm nay tôi dẫn Phùng Nam Thư ra hồ chơi, thấy một cô gái đè một cậu trai ra gặm. Cậu trai kia sợ đến mức không dám nhúc nhích, còn suýt khóc nữa kìa, ngây thơ gần c.h.ế.t luôn.
- ...
Nhìn thấy Tào Quảng Vũ biến sắc, Giang Cần bỗng nở nụ cười, thầm nghĩ này thì khoe khoang với tôi này, tìm được bạn gái là tưởng hơn được tôi, tưởng bở.
Sau đó hắn ngồi vào bàn, lôi mớ câu hỏi phỏng vấn mà Lữ Quang Vinh đưa, nhanh chóng tự làm làm kịch bản trong não.
Hỏi: Mục tiêu để cậu khởi nghiệp ngay khi mới nhập học là gì?
Đáp: Rèn luyện bản thân, giúp đỡ bạn học, thực hiện ước mơ, đền đáp xã hội.
Hỏi: Đối với cậu thì chuyện khởi nghiệp có lợi gì cho bản thân?
Đáp: Tôi có được sự tự tin, có được sự dũng cảm, tôi cảm thấy thanh xuân của mình không bị lãng phí, tâm hồn của tôi rộng mở hơn.
Hỏi: Trên đường khởi nghiệp nếu gặp phải trở ngại thì cậu sẽ làm gì?
Đáp: Không sợ chông gai, phải dũng cảm đương đầu, dám nghĩ dám làm.
Hỏi: Trên đường khởi nghiệp, người cậu muốn cảm ơn nhất là ai?
Đáp: Đầu tiên phải cảm ơn nhà nước đã ủng hộ sinh viên khởi nghiệp, thứ hai là cảm ơn đại học Lâm Xuyên, cảm ơn giáo sư Nghiêm ở cơ sở khởi nghiệp, cảm ơn Đại học Khoa học Kỹ thuật, cảm ơn chủ nhiệm đoàn ủy Hồ Mậu Lâm, Phó Chủ nhiệm Phòng Chính trị và Giáo dục Trương Minh An...
Danh sách cảm ơn có thể dài một chút, lâu một chút, người nên nhắc thì phải nhắc, người không nên nhắc cũng phải nhắc, về việc bao nhiêu cái tên sẽ được giữ lại trên báo thì Giang Cần chẳng quyết được.
Dù sao thì kịch bản sơ lược là vậy, trên thực tế cũng chẳng có khó khăn gì, không quá khác biệt với những gì Chu Phượng đã nói.
Giang Cần đặt bản thảo lên bàn, nhăn mũi nghĩ sao mùi ký túc xá lại chua thế, quay lại nhìn thì thấy Tào Quảng Vũ đang ôm điện thoại, biểu cảm dịu dàng như nước mùa thu.
……
Tên đầy đủ của Quảng giáo là Trung tâm Giáo dục Phát thanh, trực thuộc Ban Tuyên giáo của trường, còn được gọi là Trung tâm Tin tức, toàn bộ tòa nhà nằm trong khuôn viên phía đông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-226.html.]
Buổi trưa ngày hôm sau, gió mùa thu lành lạnh thổi qua.
Ăn cơm trưa xong, Giang Cần lái xe đến khuôn viên phía đông, sau đó tìm chỗ đỗ xe.
Hắn không quen nhân viên bảo vệ ở khuôn viên phía đông, lại không thể cứ thế đỗ xe của mình sang lề đường như ở khuôn viên chính, vì vậy hắn cố gắng giữ thái độ khiêm tốn, cố gắng đàng hoàng nhất có thể.
Đỗ xe xong, Giang Cần nhìn thời gian, phát hiện mới có mười hai giờ, còn một giờ nữa mới bắt đầu phỏng vấn.
Trong tình huống này, đoán chừng A302 cũng không mở cửa.
Giang Cần đơn giản tháo dây an toàn, ngồi trong xe chơi rắn săn mồi và chờ đợi, trong lúc lơ đãng, hắn phát hiện ra một chuyện khá thú vị.
Bản thân vẫn luôn tuyên bố rằng mình độc thân, tuy nhiên trông chiếc xe này lại hoàn toàn không giống xe của người độc thân chút nào.
Trong hộp đựng đồ bên dưới tay vịn đằng trước có một sợi dây nhỏ có hình con nai sừng tấm mà Phùng Nam Thư dùng để buộc tóc đuôi ngựa, cùng với một cặp kính râm, phía trước ghế phụ là chiếc nơ đen mà lần trước cô đã tháo ra.
Ngoài ra còn có chiếc túi len đan tay được mua trong đợt team building vừa rồi.
Giang Cần mở hộc đựng đồ ra nhìn thì thấy trong đó là đồ của tiểu phú bà, có son môi, một chiếc gương nhỏ, một chiếc lược gấp và... Một gói băng vệ sinh.
- Con quỷ nhỏ Phùng Nam Thư này đang không ngừng xâm chiếm cuộc sống của mình!
- Chết tiệt!
Giang Cần nói thầm một câu, tiện tay đóng hộc đựng đồ lại rồi nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế, vẻ mặt dần trở nên đăm chiêu.
Tới mười hai giờ bốn mươi phút, Giang Cần xuống xe, khóa cửa rồi đi vào tòa nhà Quảng giáo, leo cầu thang lên tầng ba và đến phòng A302.
Đây là một phòng học trống giống như một studio, có nhiều đèn flash, một máy ảnh Sony và bốn chiếc TV xếp liền kề nhau.
Ở giữa phòng học có hai chiếc ghế sofa màu đen, một trong số đó đã có người ngồi, đó là một người phụ nữ tóc ngắn trông khá thanh lịch.
Trên người cô có đeo thẻ công tác của Báo Thanh niên Lâm Xuyên, trên tay đang cầm một mảnh giấy và lẩm bẩm gì đó.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bên cạnh ghế sofa là một người đàn ông mặc áo vest màu xanh đậm, đội mũ bóng chày, trước n.g.ự.c đeo chiếc máy ảnh SLR Nikon.
Không cần hỏi, đây hẳn là phóng viên của Báo Thanh niên Lâm Xuyên, hầu như tất cả phóng viên trên TV đều trông như thế này.
Nhưng mà…
Khi Giang Cần quay lại nhìn, hắn bất ngờ nhìn thấy một người quen.
Cô mặc một chiếc váy trắng rất có hơi thở nghệ thuật, mái tóc dài óng mượt xõa xuống bên vai, đôi mắt sáng ngời nhìn hắn, vô thức cắn chặt môi.
Điều kỳ lạ là lần này cô không hề la to, cũng không có vẻ mặt như cả thế giới đều nợ cô, mà chỉ đứng lặng lẽ ở đó, rất lâu không phát ra âm thanh.