Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 225
Cập nhật lúc: 2024-11-24 21:59:34
Lượt xem: 0
Một giây, hai giây, ba giây, tính hình chiến đấu phía đối diện càng lúc càng kịch tính, lão Tào tựa như con thuyền nhỏ lắc lư trên biển, cơ thể dường như đang run lên.
Hồi lâu sau, tiểu phú bà quay đầu nhìn về phía Giang Cần, đôi mắt hiện lên kích động.
- Giang Cần, chúng ta có thể làm như thế kia không?
- Chúng ta không thể! - Giang Cần chính trực nói.
Phùng Nam Thư lấy nụ cười sáng rỡ trên khuôn mặt nhỏ nhắn hù dọa, mở miệng nói:
- Sao lại không?
Giang Cần giơ tay che đi đôi mắt của cô, sợ rằng bên lão Tào sẽ tiếp tục làm ra những hành động mạnh hơn nữa, nhưng ngoài miệng vẫn không ngừng giải thích với cô:
- Đó là chuyện mà chỉ có những người yêu nhau mới làm được. Còn bạn bè, mọi người biểu lộ tình cảm chỉ dừng lại ở chân, loại chuyện thế này đã vượt khỏi giới hạn cho phép rồi. Cậu quên lúc trước mình đã nói gì sao? Bạn bè trở thành người yêu, vậy thì rất có thể sau này sẽ không bao giờ chơi với nhau được nữa, cậu có muốn làm bạn tốt cả đời với mình không?
- Mình muốn.
- Vậy thì ngoan, vờ như chưa thấy gì đi.
Phùng Nam Thư im lặng một lúc, yên tĩnh nhìn hắn:
- Một chút thôi. Mình không nói, cậu cũng không nói, chúng ta vẫn là bạn tốt. Mình chỉ muốn thử xem cảm giác đó là như thế nào thôi.
- Xì, tự lừa mình dối người. - Giang Cần chẳng tin tưởng chút nào.
- Không có.
- Lúc cậu làm nũng muốn mua kẹo đường cũng nói vậy nhỉ, thế cuối cùng cậu đã ăn bao nhiêu? Chỉ riêng mình nhìn thấy thôi thì là năm cái rồi, vậy mà cậu còn nói chỉ thử chút thôi?
Phùng Nam Thư:
- ...
- Không được.
Giang Cần nhìn đôi môi đỏ thắm đầy đặn của Phùng Nam Thư, trái tim liền đập bình bịch. Nói ra được hai chữ không được, thực sự phải tốn rất nhiều sức lực. Nhưng trên gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình thản như thường.
Có những con dã thú bị nhốt trong lồng, nhìn qua lại rất vô hại, nhưng một khi được thả ra thì chẳng cách nào ngăn cản được nữa, không phải cứ nói vài câu là có thể dừng lại!
Giống như người em họ nhà bác hai của hắn vậy, đã lớn đến vậy rồi mà vẫn còn tè ra quần, kết quả về nhà đã nhanh chóng bị dạy dỗ một hồi.
Người nhà cực kỳ khó hiểu, con không thể giơ tay xin đi vệ sinh được sao? Còn nhỏ không hiểu chuyện nên cứ cho qua đi, nhưng đã lớn từng này rồi, sao vẫn tiếp tục tè trong quần thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-225.html.]
Cậu em họ lập tức nói bạn cùng bàn của nó đã bày cho nó một diệu kế, đầu tiên là hãy lén tiểu ra ngoài một ít, rồi nín lại, sau đó tiểu thêm một ít, tiếp tục nín lại, như thế là đã có thể kiên trì ngồi hết tiết rồi.
Người nhà liền hỏi, thế sao con không nín?
Cậu em họ nghe vậy liền khóc lên, đừng nói là không nhịn được, đến tiểu ít đi nó cũng không làm được.
Cho nên, có một số thứ vẫn không nên thử, bởi một khi mở van ra, thủy triều sẽ lập tức xuất hiện, tuôn trào không ngừng.
Vân Mộng Hạ Vũ
- Đi, không xem nữa.
- Ừm.
Một lúc lâu sau, Giang Cần đã nhẹ nhàng mang tất và giày vào cho Phùng Nam Thư, dắt cô rời khỏi hiện trường phạm tội, đưa cô đi thẳng về kí túc xá.
Chờ đến khi hắn trở về ký túc xá nam, Tào Quảng Vũ cũng đã chậm chạp quay về, khóe môi nở ra một nụ cười khó che dấu, hệt như đã ăn được một món hời, cả người tươi cười vui vẻ, liếc qua thôi cũng biết, đây chắc là đã rơi vào lưới tình rồi.
- Lão Giang, đêm nay về ký túc xá ngủ đấy à?
Biểu cảm của Giang Cần lạnh lùng:
- Ra ngoài hẹn hò đúng không, cảm giác ra sao?
Chu Siêu và Nhâm Tự Cường trên giường cũng ngồi phắt dậy:
- Nói xem nào lão Tào, hai người làm gì lúc hẹn hò đấy?
- Cũng chẳng làm gì nhiều, chỉ có tản bộ, tâm sự, làm chuyện lãng mạn này kia, giống người ta làm trong phim thôi.
- Chỉ tản bộ rồi trò chuyện thôi á?
Tào Quảng Vũ với tư cách là người có người yêu đầu tiên trong ký túc xá, cảm thấy bản thân có trách nhiệm phải làm gương sáng cho người khác, phải phổ cập cho các anh em những kiến thức cần thiết trong việc yêu đương, đồng thời cũng thỏa mãn lòng trang bức của chính mình.
Điều quan trọng nhất là gì?
Là cuối cùng thì y cũng nhanh hơn Giang Cần một bước, có vốn liếng để trang bức trước mặt Giang Cần.
Chẳng qua là y không dám nói bản thân là người bị đè ra cắn, chỉ tự tin cởi nút áo, để lộ ra dấu hôn đỏ chót kia, giống như khoe khoang huân chương vậy.
Quả nhiên, biểu cảm của Nhâm Tự Cường và Chu Siêu trở nên hâm mộ, khiến Tào Quảng Vũ cảm thấy thoải mái vô cùng.
Chu Siêu theo đuổi chim én, đừng nói là dấu hôn, đến cọng lông cũng chưa được sờ.
Nhâm Tự Cường lại càng thảm hơn, còn tưởng làm anh em với Phan Tú thì sẽ có những tiến triển mập mờ hơn, ai ngờ lại tự tạo ra một khoảng cách xấu hổ, trà sữa lại vẫn mua đều.
Cho nên khi nhìn thấy dấu ấn trên cổ lão Tào, bọn họ nói không hâm mộ thì là nói dối.
Nhưng khi quay đầu lại, Tào Quảng Vũ lại phát hiện ra trong mắt của Giang Cần tràn ngập sự khinh miệt.