Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 224
Cập nhật lúc: 2024-11-24 21:59:33
Lượt xem: 0
- Ngoài ăn ngủ và đi học thì sao?
- Nằm trên giường xem ảnh.
Giang Cần sửng sốt một chút:
- À, ảnh chụp team building phải không. Kỹ thuật chụp ảnh của Lô Tuyết Mai cũng không tệ lắm.
Ngày đó hắn đi vội, căn bản không xem quyển album ảnh kia kỹ càng. Trong trí nhớ của hắn, hắn chỉ coi đến đoạn hình chụng chung của mình và Phùng Nam Thư, hoàn toàn không biết bên trong còn có một tấm ảnh chụp gấu chó trèo cây trộm mật ong, càng không biết tiểu phú bà đã não bổ ra hết thảy.
Từ lúc đó đến hiện tại đã hơn một tuần, trong thời gian này hai người không gặp nhau được mấy lần, tiểu phú bà nhịn được cũng là nhờ xem ảnh chụp này.
……
- Cởi giày đi.
Về đêm, mặt nước hồ Vọng Nguyệt lấp lánh.
Giang Cần cùng Phùng Nam Thư ngồi trên tảng đá gần nhà thuyền, cố gắng củng cố tình bạn sâu sắc giữa hắn và tiểu phú bà một cách chân thành và giản dị.
Người dân ở một số nước châu Âu thích cách chào hỏi bằng hôn má. Ngay cả trong những dịp quan trọng như ngoại giao, đàm phán chính trị, họ cũng sẽ dùng nghi thức xã hội này để thể hiện sự gần gũi. Theo truyền thống, họ thích nghi lễ hôn, thường là hôn lên má, vì nó có thể làm cho khoảng cách giữa mọi người đến gần nhau hơn.
Giang Cần thì khác, hắn thích nghi lễ xoa chân.
Phùng Nam Thư cũng là một cô gái rất hiểu lễ nghi, cô co chân lên khối đá, ngón tay móc vào đôi giày rồi nhẹ nhàng cởi ra, đồng thời cởi tất, gấp lại, nhét vào trong giày, sau đó duỗi đôi chân ngọc mịn màng của mình ra.
Sau đó, hai người bắt đầu trò chuyện.
Mấy ngày nay, Giang Cần bận bịu với hạng mục vừa học vừa làm tại trường Đại học Khoa học Kỹ thuật, khi nói chuyện rất có khí chất, hơn nữa, hắn thực sự không có kinh nghiệm dỗ dành con gái, cho nên dù chủ đề có chiều sâu nhưng vẫn không thú vị lắm.
Nếu là cô gái khác, chắc chắn người này sẽ trợn tròn mắt và nói hắn thật là nhàm chán.
Nhưng Phùng Nam Thư lại thích nghe, đôi mắt cô long lanh dịu dàng hơn cả trăng trong nước trên mặt hồ, giống như những câu chuyện của Giang Cần là thú vị nhất trên thế giới.
- Giang Cần, có cá.
- Đúng vậy, mình quên mang theo bánh bao hấp, để cậu dùng chân cho chúng ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-224.html.]
Giang Cần nắm lấy đôi chân ấm áp của cô và duỗi chúng xuống nước, tiểu phú bà sợ hãi đến mức vùng vẫy một lúc, thiếu chút nữa nhét vào miệng Giang Cần.
Một lúc sau, một tiếng xào xạc đột nhiên phát ra từ bãi cỏ đối diện, như thể có thứ gì đó đang chui về phía hồ.
Sự chú ý của Giang Cần và Phùng Nam Thư đều bị thu hút, hai người nín thở chờ đợi và sau đó thấy được một khuôn mặt quen thuộc.
Tào Quang Vũ.
Y đang cầm tay một cô gái và đi tới ngồi trên một tảng đá lớn bên hồ, cách hiện trường sờ chân cũng chỉ khoảng hơn mười mét.
Cô gái này có mái tóc dài, cao khoảng 1 mét 65, trên vai đeo một chiếc túi xách, tay cầm thứ gì đó, vừa đi vừa nhét vào miệng Tào Quang Vũ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lão Tào bị cô kéo như con gà yếu ớt, vừa đút xong liền ăn, nhìn thật ngọt.
- Tên họ Tào này thật ân ái, thậm chí còn đút nhau ăn. Chậc chậc chậc, thật chua.
- Nhưng sao bọn họ lại không đi rừng phong, đến hồ Vọng Nguyệt làm gì?
Giang Cần cảm thấy kỳ lạ với cảnh tượng trước mắt, bởi vì hầu hết các cặp đôi trẻ đang yêu nhau sẽ chọn đi rừng phong thay vì hồ Vọng Nguyệt. Một mặt là vì bên hồ có đèn chiếu sáng còn bên rừng phong lại không có đèn, tạo điều kiện cho một số hành động bí mật. Một mặt nữa là hồ gần nước nên có nhiều muỗi.
Sở dĩ Giang Cần đưa Phùng Nam Thư đến đây thay vì rừng phong là vì hắn không muốn tiểu phú bà tò mò về hôn hay những thứ tương tự.
Thứ gì cô cũng đòi học, còn học rất nhanh và giỏi.
Nếu hắn đưa cô đi rừng phong, đi được một đoạn thấy đang hôn nhau, đi đoạn nữa lại thấy gặm nhau, chắc chắn cô sẽ tò mò xem cảm giác đó như thế nào.
Như vậy không được, tình bạn sẽ nhanh biến chất.
Nhưng một giây sau, có nhiều thứ đang biến chất trong bóng đêm.
Bởi vì cách đó hơn chục mét, cô gái đột nhiên vươn tay ra đè Tào Quang Vũ xuống, không nói một lời liền gặm gặm.
Giang Cần giật mình tự hỏi, giới trẻ ngày nay hung dữ như vậy sao?
Đây hẳn là déjà vu người đàn ông nhà lành bị người ta coi thường, chà đạp nhỉ.
Khốn khiếp, chẳng trách lão Tào không chạy đến rừng phong, thì ra y đang bị người ta đè!
Lúc này, Phùng Nam Thư cũng đã ngây ngốc, nhìn thấy hết mọi chuyện vừa mới xảy ra ngay đối diện mình. Trên mặt hiện lên một nụ cười rực rỡ đầy vẻ tò mò, khiến bờ mi cong xinh đẹp khẽ run rẩy theo.
Trong thiếu nữ mắt quỷ, có một nhân vật người sói toàn thân được phủ đầy những sợi lông dài màu nâu, ưa thích vồ lấy con mồi, ấn chặt trên nền đất, dùng hàm răng sắc bén, cắt đứt cổ họng của con mồi. Nhưng người sói đi săn là vì ăn uống, vì sự sống, chẳng qua hai người trước mắt cô hình như không phải thế, trông bọn họ đều thật vui vẻ!