Trọn Kiếp Cùng Người - Chương 22
Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:21:32
Lượt xem: 18
Ta trầm mặc, sự trầm mặc này đối với hắn lại có vẻ cực kỳ mỉa mai, hắn mỉm cười: “Ta đã biết lúc trước ngươi ở lại bên cạnh ta là bởi vài trẻ người non dạ, chưa hiểu chuyện đời mà thôi. Ta nghe nói ngươi đã ngủ với một đào kép ở đây. Tần Kiệm, bây giờ ngươi đã hiểu thái giám rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào rồi phải không? Ngươi hiểu được chuyện tốt giữa nam nữ, cho nên ngươi hối hận, tìm một nam nhân bình thường để gả đi, phụ giúp trượng phu nuôi dạy hài tử, đây chính là cuộc sống bình yên trong lời ngươi đúng không?”
Mặt ta tái nhợt đi, ta không biết nhất cử nhất động của ta ở Tiền Đường, hắn vậy mà đều biết hết.
Tuy nhiên, trong mắt Chu Ngạn, sắc mặt tái nhợt của ta lại giống như kẻ đã bị kết án, tròng mắt hắn đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi, hung ác nói:
“Bây giờ nói muốn sống cuộc sống bình yên có phải là quá muộn rồi không? Ta đã nói trước rồi, cho dù sau này ngươi oán ta hận ta, ta cũng sẽ không buông tay, ta đã cho ngươi cơ hội, chúng ta đã đồng ý rằng kiếp này ngươi chỉ có thể gả cho ta, con đường này là ngươi tự mình chọn, không thể quay đầu!”
Hắn nắm lấy cổ tay ta, giọng nói gay gắt nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ bối rối và bất lực: “Trở về cùng ta, rời đi ngay bây giờ.”
Chu Ngạn không quan tâm gì cả, kéo ta ra khỏi nhà.
Bên ngoài, gió thổi mạnh, thổi những góc trúc xanh ngã trái ngã phải.
Có một người đang đứng trong sân, tay áo bồng bềnh.
Là Phượng Bách Niên.
Khi nhìn thấy chúng ta, hắn rất ngạc nhiên, rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ ung dung bình tĩnh, ngang ngược phóng túng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tron-kiep-cung-nguoi/chuong-22.html.]
Hắn ta nói: “Tỷ tỷ, ta còn nói sao dạo này tỷ tỷ không tới tìm ta, hóa ra là có niềm vui mới. Ta kém hắn chỗ nào?”
Trên mặt Phượng Bách Niên lộ ra vẻ u oán, dường như hoàn toàn không để ý tới sát ý của Chu Ngạn.
Một giây tiếp theo, Chu Ngạn rút kiếm kề vào cổ hắn ta, khí thế đầy tàn nhẫn, hơi dùng một chút lực đ.â.m rách da hắn, m.á.u tươi chảy ra ròng ròng.
Phượng Bách Niên nhìn ta, khóc không ra nước mắt: "Tỷ tỷ cứu ta với. Nếu ta chết, sau này lấy ai vui vẻ với ngươi?"
Ta hoảng sợ nhìn Chu Ngạn, đưa bàn tay ra cầm lấy thanh kiếm, nắm chặt, lòng bàn tay không ngừng chảy máu.
"Chu Ngạn, không được."
Chu Ngạn nhìn chằm chằm ta hồi lâu, trong mắt ánh lên hận ý ngập trời, tuyệt vọng cười lớn, rơi nước mắt: "Tần Kiệm, quả nhiên, quả nhiên là ngươi hối hận..."
Ta im lặng lắc đầu, nhìn hắn rơi nước mắt: “Không phải…”
Chu Ngạn cười vô cùng bi thương, cuối cùng chịu thua, buông kiếm xuống: “Được, cũng là ta không xứng, ta sẽ không g.i.ế.c hắn, ta sợ sau này đến âm tào địa phủ không có mặt mũi gặp phụ mẫu. Kiệm Kiệm, từ nay về sau ngươi sống cho thật tốt."
"A Ngạn ca ca, giúp ngươi được toại nguyện."