Trọn Kiếp Cùng Người - Chương 21
Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:21:13
Lượt xem: 46
Khi ta bước vào phòng, hắn nhìn về phía ta, trong nháy mắt thần sắc dịu đi, sau đó mỉm cười nói: “Kiệm Kiệm, ta tới đón ngươi trở về.”
Giọng nói quen thuộc, lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa sự dịu dàng nồng đậm.
Hắn mỉm cười bước về phía ta nhưng ta lại lẳng lặng nhìn hắn, nói: "Chu đại nhân, ta không thể trở về."
Đại khái là bởi vì sự xa cách và lạnh lùng trong mắt ta quá rõ ràng, Chu Ngạn cau mày nói: "Có ý tứ gì? Kiệm Kiệm."
Hắn bước tới, vươn tay ra kéo lấy cánh tay ta, giống như muốn kéo ta vào lòng, nhưng ta lại nhìn hắn rồi quỳ xuống đất: “Đại nhân, ngươi đi đi, Tần Kiệm đã có người trong lòng rồi, đã gặp được nam tử mình ái mộ ở chỗ này.”
"Ngươi có biết mình đang nói cái gì không? Kiệm Kiệm ngươi đừng lừa ta, ta không tin, ngươi không thể nào thích người khác được."
Chu Ngạn mỉm cười, ngồi xổm xuống, phía sau lưng thẳng tắp, dùng tay xoa xoa lên mặt ta: “Ngoan nào, lần này chúng ta trở về sẽ lập tức thành thân. Ta đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ rồi, bây giờ chúng ta ở trong phủ tổng đốc, trước khi đi đèn lồng đỏ đã treo khắp phủ rồi, khi về chúng ta sẽ thành thân.”
Tổng đốc Tây xưởng quyền thế ngập trời lại thực sự có thể bình tĩnh, tự kiềm chế như vậy sao, vậy tại sao trong mắt hắn lại chợt loé lên vẻ hoảng loạn?
Ta lẳng lặng nhìn hắn: “Chu Ngạn, ngươi đang luống cuống, bởi vì trong lòng ngươi không chắc chắn. Người cũng biết những năm này chúng ta đã xa cách quá lâu, ta đã chờ đợi ngươi rất nhiều năm nhưng vẫn bặt vô âm tín, sau này ta thậm chí còn nghĩ, có phải ngươi đã c.h.ế.t rồi không? Nếu như ngươi c.h.ế.t thì ta nên làm gì?”
"Ta sống trong lo lắng và sợ hãi. Ngày qua ngày, ta vô tình nghĩ ra vô số đường lui cho mình, quay về Địch Châu nương nương nhờ Tô chủ quỹ, ở lại trong An Vương phủ làm một tỳ nữ già, hay là một thước lụa trắng mà đi theo ngươi... Ta cả ngày đều suy nghĩ, trái tim treo lơ lửng trong lòng, bất an, một ngày dài như một năm, hành hạ ta sắp phát điên rồi.”
xuống, và ngày của tôi dài như năm, và tôi đang hành hạ bản thân mình gần như phát điên.”
"Kiệm Kiệm, ta xin lỗi..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tron-kiep-cung-nguoi/chuong-21.html.]
Giọng nói Chu Ngạn nghẹn ngào, thần sắc hiện lên vẻ đau đớn: "Ngươi biết mà, ta đi đoạn đường này không phải do ta lựa chọn."
"Phải, ta đều biết, cũng may bây giờ đã công thành danh toại, ngươi lội qua một con đường máu, chịu đựng bao nhiêu khổ sở, cuối cùng cũng không uổng phí.”
Ta nhìn hắn rồi mỉm cười, nước mắt lăn dài: “ A Ngạn ca ca, ngươi bước ra được, Tần Kiệm vui mừng cho ngươi, nhưng ngươi có bao giờ tới ta vẫn còn sống trong quá khứ không? Dường như ta chưa bao giờ bước ra được.”
"Kiệm Kiệm..."
"Trái tim của ta treo lơ lửng mãi cho đến khi ta nhìn thấy Hà Sở Sở ở kinh thành, ta không còn sợ hãi, không còn kinh hoàng, cuối cùng cũng buông lỏng, ta thực sự thở phào nhẹ nhõm, hiểu ra được duyên phận giữa người và người đều đã được định sẵn, ràng buộc giữa ta và ngươi chỉ đơn giản là sự ngu ngốc và cố chấp của ta khi còn bé thôi, đã đi được tới đoạn đường này, những thứ ngươi muốn đều đã toại nguyện, ta không có lý do nào để không buông tay.”
"Kiệm Kiệm, không phải như vậy đâu."
Chu Ngạn vội vàng giải thích: “Lúc ta tới đây, hoàng hậu đã nói cho ta biết hết rồi, ngươi đang tức giận phải không? Ngươi lại tin lời tiện nhân Hà Sở Sở kia nói sao? Ta sẽ đưa ngươi về kinh đối chất với nàng ấy. Kiệm Kiệm, ta chưa bao giờ chạm vào nàng ấy, thật đấy, ngươi thà tin nàng ấy chứ không chịu tin ta sao?”
"Lúc đầu ta cũng tin nàng ấy, dù sao ta và ngươi đã xa cách lâu như vậy, khi gặp lại, ta không dám tin tưởng người trước mặt có phải là A Ngạn ca ca của ta hay không. Sau khi đến Tiền Đường được nửa năm, ta đã bình tĩnh lại, hiểu ra rất nhiều chuyện, cho dù ngươi có thay đổi, nhưng ta tin rằng bản tính của ngươi vẫn như vậy, tuyệt đối sẽ không ức h.i.ế.p kẻ sa cơ."
Hai mắt Chu Ngạn đỏ hoe, trở nên nghẹn ngào, cố gắng kìm nén: "Nếu ngươi đã tin ta thì quay về cùng ta đi, Kiệm Kiệm, từ nay chúng ta sẽ không bao giờ phải chia lìa nữa."
Ta lắc đầu: “Ta đã nói rồi, ngươi đã bước ra, nhưng ta vẫn còn mắc kẹt trong quá khứ. Ta đã hai mươi tuổi rồi, quay đầu nhìn lại, dường như ta chưa bao giờ sống cho chính mình.”
“Ta nói thật với ngươi, những ngày ở Tiền Đường này là khoảng thời gian yên ổn nhất trong mấy năm nay của ta, lâu lắm rồi ta mới có được một giấc ngủ ngon, an tâm thêu thùa như thế này. Chu Ngạn, ta không muốn trở về, ta muốn sống một cuộc sống bình yên, chỉ có ở đây ta mới là Tần Kiệm, ngươi hiểu không?”
Thái độ của ta rất thành khẩn, ánh mắt chúng ta chạm nhau, hắn cười nhẹ một tiếng, ánh mắt sắc bén, giống như đang muốn nhìn thấy điều gì trong mắt ta: “Ta không hiểu, ngươi nói nhiều như vậy, ta chỉ biết là ngươi hối hận rồi, Tần Kiệm, ngươi thành thật nói cho ta biết, có phải ngươi hối hận rồi không?”