Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 250 : Quý Sợ Sợ

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-02 15:25:22
Lượt xem: 32

Điều đáng sợ nhất là không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

 

Quý • sợ sợ • Dữu rụt cổ lại, cố gắng giả vờ như không nghe thấy.

 

Người dọa cho nổ đầu đàn anh Dương Bân không phải duy nhất là mình, vậy tại sao lại muốn chính mình ra mặt?

 

Mặc dù nói, mình là người lên tiếng đầu tiên.

 

Nhưng mà---

 

Luật pháp không đổ lỗi cho tất cả mọi người.

 

Chính mình mặt dày mày dạn, co đầu rụt cổ không đứng ra. Chẳng lẽ đàn anh Dương Bân còn phải xách mình lên đánh sao?

 

Đàn anh Dương Bân trông không giống loại người này.

 

Tuy nhiên--

 

Dương Bân bỗng nhiên nói: "Tiểu lùn, ta cho cậu một cơ hội đánh nổ tung đầu ta, lên đây."

 

Không khí yên tĩnh đến lạ thường, và không ai trong số học sinh nói một lời.

 

Quý Dữu rụt cổ lại và cúi đầu xuống, khiến mình im lặng hết mức như một con gà trông rất sống động.

 

Dương Bân: "Tiểu lùn, nếu cậu không nói gì, ta sẽ nói cho mọi người biết, cậu là người hèn nhát và sợ sệt nhất trong phòng này

 

Quý Dữu: "..."

Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!

 

Đáng ghét!

 

Khinh người quá đáng!

 

Ánh mắt của mọi người xung quanh đều đang nhìn về phía Quý Dữu, cho dù Quý Dữu muốn giả vờ như không nghe thấy hay phản ứng gì thì cô cũng không thể chịu đựng được cảm giác tê dại trên da đầu, vội vàng đứng dậy, lớn tiếng nói: “Đàn anh Dương Bân, sở dĩ tôi không đứng lên hay nói gì không phải vì tôi hèn nhát hay sợ!"

 

Dương Bân tò mò hỏi: "Ồ --vậy là cái gì?"

 

Quý Dữu nhìn chung quanh, lớn tiếng nói: “Bởi vì, ta không thừa nhận mình là người lùn!”

 

Phốc-- 

 

Đột nhiên, những người xung quanh không nhịn được bật cười, tuy nhiên, vì mặt mũi của Quý Dữu nên mọi người đều ho khan và nhịn cười, trong nháy mắt Dương Bân cũng bị Quý Dữu chọc cười : " A....... Tên lùn, cậu tên là gì?

 

Quý Dữu: "..."

 

Quý Dữu sắc mặt âm trầm, lớn tiếng nói: "Bản thân ta đi không đổi tên ngồi không đổi họ, chú Quý Dữu của anh cũng vậy!"

 

Dương Bân nhướng mày, cười nói: "Ta cũng không có người chú lùn như vậy."

 

Quý Dữu: "..."

 

Quý Dữu quay đầu lại nhìn cô giáo Mục Kiếm Linh đang nhàn nhã xem kịch, lớn tiếng nói: “Cô ơi, cô cứ để học sinh thân yêu, đáng yêu của mình bị ức h.i.ế.p như thế này sao? Anh ta chính là trần trụi công kích cá nhân đối với em!”

 

Mục Kiến Linh khoanh tay đang xem trò vui, liếc nhìn Quý Dữu nói: " Cậu ta bị nghi ngờ công kích cá nhân em, còn em thì bị nghi ngờ chiếm tiện nghi cậu ta bằng lời nói. Hai người hòa nhau. Còn có -"

 

Lời nói tức c.h.ế.t người của Mục Kiếm Linh vừa thốt ra, Quý Dữu tức giận đến suýt chết. Sau đó, cô giáo Mục Kiếm Linh trịnh trọng tuyên bố: “Em không phải là học trò thân yêu của ta, ta không có học trò thân yêu xấu hổ như vậy."

 

Quý Dữu: "..."

 

Ahhh! ! !

 

Rất tức giận a.

 

Phốc-- 

 

Xung quanh vang lên những tràng cười sảng khoái.

 

Quý Dữu tuy mặt dày nhưng cũng không chịu nổi loại ủy khuất này, tức giận trợn mắt.

 

Dương Bân thấy Kỷ Du tức giận như vậy, thấy buồn cười, cười nói: " Chú Quý Dữu, bây giờ ngài muốn khiêu chiến ta sao?"

 

Mọi người đều quay về phía Quý Dữu, ánh mắt sắc bén như kiếm, vây quanh Quý Dữu khiến cô tiến lên. Nếu cô ấy muốn mặt mũi thì cô ấy nên đồng ý.

 

Nhưng! ! !

 

Quý Dữu đột nhiên đứng thẳng lên và nói với vẻ mặt chính trực: "Xin lỗi! Tôi từ chối! Mặc dù tình hình tân sinh viên của chúng tôi phải đối mặt rất nghiêm trọng, nhưng không rơi vào tình thế tuyệt vọng, vì vậy tôi nghĩ không phải thời điểm để tôi xuất hiện."

 

Dương Bân: "???"

 

Mọi người: "???"

 

Thật hèn nhát a.

 

Trên đời này có người bản chất hèn nhát nhưng lại có tài như vậy.

 

Hóa ra, hèn nhát, còn có thể nói như vậy sao?

 

Trong lúc nhất thời, không chỉ các cựu chiến binh, mà cả các bạn cùng lớp của Quý Dữu, nhìn thấy cô nói những lời này một cách hiên ngang lẫm liệt, không khỏi đưa tay nâng trán, không đành lòng nhìn thẳng vào cô. .

 

Dương Bân nhướng mày, cười nói: "Ồ - ý của cậu là, cậu là áp trận, nên xuất hiện cuối cùng?"

 

Khóe miệng Quý Dữu hơi nhếch lên, trong lòng cô gầm lên:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-250-quy-so-so.html.]

Không có a.

 

Ý tôi là lẽ ra tôi không nên ra sân a.

 

Tôi không có ý định là người cuối cùng xuất hiện.

 

Ahhh! ! !

 

Đừng hiểu lầm.

 

Cũng đừng ép buộc tôi!

 

Nhưng! ! !

 

Dưới sự ảnh hưởng của đàn anh Dương Bân, Quý Dữu chịu đựng da đầu tê dại, lớn tiếng nói: “Đúng vậy!”

 

"Không sai!"

 

"Đó chính là điều tôi muốn nói!"

 

Vừa nói, sắc mặt Quý Dữu thay đổi khó lường, trong lúc nhất thời, mọi người chỉ nhìn mặt cô bé này liền bật cười. Tên oắt con này, thật sinh động làm cho người khác muốn nói một câu thật khả ái a.

 

Sau đó--

 

Dương Bân quay đầu lại, nhìn những học sinh khác rồi nói: "Tiếp theo có ai khiêu chiến với tôi không?"

 

Bốn phía có chút yên tĩnh.

 

Mấy giây sau, Thẩm Trường Thanh đột nhiên đứng lên nói: " Đàn anh Dương Bân, xin nhận lời khiêu chiến của ta."

 

Dương Bân vừa nhìn thấy mặt của Thẩm Trường Thanh thoáng sửng sốt: " Hả?"

 

Thẩm Trường Thanh sắc mặt không thay đổi, cậu bình tĩnh bước tới, ôm quyền nói: “Thẩm Trường Thanh, đàn anh xin chỉ dạy nhiều hơn.”

 

Ừm?

 

Quả nhiên chính là người Thẩm gia, cháu trai của Thẩm tướng quân?

 

Dương Bân nghe xong, ánh mắt lóe lên, lập tức có hứng thú, lớn tiếng nói:" Được! "

 

Các binh sĩ cơ bản không nói nhiều lời vô nghĩa sau khi nói tên tuổi nhau xong, lập tức bắt đầu chiến đấu.

 

Chiến lược mà Thẩm Trường Thanh áp dụng khác với chiến lược dựa vào vũ lực của Sở Kiều Kiều và Nhạc Tê Quang, cũng không giống với cách Nhạc Tê Nguyên sử dụng quấy nhiễu tinh thần một cách hấp tấp, cậu dần dần tiếp cận đàn anh Dương Bân, duy trì một khoảng cách nhất định và trước tiên là thăm dò đến gần đàn anh Dương Bân tung ra vài cú đấm, nhưng trước khi chúng kịp chạm vào anh ta liền lập tức rút lui, không cho đàn anh Dương Bân cơ hội đến gần.

 

Dương Bân nhướng mày, vẫn đứng bất động.

 

Thẩm Trường Thanh sắc mặt nghiêm túc, đột nhiên tới gần.

 

Dương Bân vẫn đứng đó.

 

Thẩm Trường Thanh lại đến gần trong nháy mắt, vẫn là giữ khoảng cách.

 

Sao nhiều lần liên tiếp, lúc đầu người xem tỏ ra thích thú, nhưng phương pháp chiến đấu chậm rãi kéo dài này làm cho mọi người bắt đầu mất hứng thú.......... 

 

Lúc này, Thẩm Trường Thanh lại tới gần.

 

Dương Bân nhướng mày, nghĩ rằng lần này nhất định là tấn công thực sự, đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại, có thứ gì đó đ.â.m vào người, Dương Bân lập tức ngừng trêu chọc và tự nhủ: có chút năng lực a.

 

Quả nhiên--

 

Không hổ là cháu trai của tướng quân Thẩm Trì?

 

Cùng lúc đó, Thẩm Trường Thanh trầm mặt, lần nữa lao về phía đàn anh Dương Bân, lần này, cậu đồng thời quấy nhiễu tinh thần và quyền anh, khí thế mãnh liệt, tư thế đập nồi dìm thuyền, liều mạng tới cùng.

 

Vẻ mặt Dương Bân vẫn thản nhiên, anh ta tự tin đối mặt với đòn tấn công tiếp theo của Thẩm Trường Thanh.

 

Tại thời điểm này.

 

Thẩm Trường Thanh bỗng nhiên thay đổi chiêu thức, từ nắm đ.ấ.m chuyển sang đá, trong nháy mắt tăng cường công kich tinh thần.

 

Bùm-- 

 

Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, hai chân của Dương Bân bị đá mạnh một cái.

 

Tuy nhiên--

 

Sắc mặt Dương Bân vẫn vô cảm, nhưng sắc mặt Thẩm Trường Thanh giống Sở Kiều Kiều trong nháy mắt lại trở nên vặn vẹo.

 

Mọi người rũ mắt xuống nhìn đôi chân của Dương Bân vẫn còn nguyên vẹn, nhưng một chân của Thẩm Trường Thanh lại đột nhiên cong thành hình chữ Z.

 

Tê--

 

Không đau mới là lạ a.

 

Đây quả thật là điều không ai có thể chịu đựng được.

 

Quý Dữu sắc mặt đen như đáy nồi:

 

Chết tiệt.

 

Binh lính bình thường đáng sợ như vậy sao?

 

 

Loading...