Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 249 : Đánh Nổ Đầu Chó

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-02 15:24:30
Lượt xem: 35

Nhạc Tê Quang và Nhạc Tê Nguyên lần lượt thất bại, đàn anh Dương Bân dễ dàng giành chiến thắng, trước mặt anh ta, hai anh em nhà Nhạc giống như hai con gà con, không chịu nổi một kích, nếu như người ta thích, thậm chí có thể đem hai anh em nhà này xoa nắn làm thịt...... 

 

Tuy nhiên, đàn anh Dương Bân không có hứng thú quái ác như thế.

 

Nhạc Tê Nguyên bình tĩnh trở lại vị trí của mình.

 

Quý Dữu nhịn không được hỏi: "Thật sự rất mạnh sao? Ngay cả tinh thần lực cấp S của cậu cũng không lay chuyển được một chút sao?"o

 

Nhạc Tê Nguyên liếc nhìn Quý Dữu và gật đầu.

 

Quý Dữu kinh ngạc: "Cấp S yếu như vậy sao?"

 

Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!

Sắc mặt của Nhạc Tê Nguyên ngay lập tức tối sầm lại.

 

Quý Dữu cười nói: "Tớ không phải ý đó, cậu đừng hiểu lầm tớ. Tuy nhiên, nếu cậu nhất định muốn hiểu lầm, tớ cũng chỉ đành tùy cậu đi."

 

Nhạc Tê Nguyên: "..."

 

Nhạc Tê Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói: "Số 4444, cậu nếu không nói, sẽ không có người cho là cậu câm."

 

Quý Dữu nói này, "Tớ cũng không thích bị câm nha."

 

Nhìn thấy em trai mình bị bắt nạt, Nhạc Tê Quang trong lòng dâng lên một loại tình cảm anh em hiếm có, liền mắng: "Im đi! Nếu còn lảm nhảm, baba sẽ b.ắ.n nát đầu cậu."

 

Quý Dữu nghe vậy, nghiêng đầu liếc nhìn cậu ta, trong lòng lộ ra vẻ khinh thường:

 

Ai~

 

Chỉ bằng cậu à tiểu tử ?

 

Vừa rồi bị người ta xách như một con gà con, thua thật là khó coi.

 

Bị như vậy?

 

Cũng nghĩ muốn đánh nổ đầu chó của ta à? 

 

Quý Dữu không nói lời nào, nhưng Nhạc Tê Quang nhìn thấy bộ dáng cô như vậy liền tức giận nói: "Cậu có gan, đi thử xem!"

 

Quý Dữu liếc cậu ta một cái: "Tớ không thích tìm chết."

 

Lúc này Thẩm Trường Thanh đột nhiên cùng Nhạc Tê Nguyên giao tiếp: "A Nguyên, cậu quấy nhiễu tinh thần, thật sự không có cách nào sao? Tình huống cụ thể là thế nào?"

 

Nhạc Tê Nguyên bình tĩnh nói: "Trong hoàn cảnh bình thường, nếu cố ý cảm nhận tinh thần lực của một người, chỉ cần đến gần một khoảng cách nhất định là có thể cảm nhận được từ trường bay bổng của tinh thần lực xung quanh, nhưng đàn anh Dương Bân đã cho tớ rất nhiều cảm giác kỳ lạ. Tinh thần lực của anh ta hoàn toàn giống như một pháo đài phòng thủ, không có nơi nào để tấn công."

 

Thẩm Trường Thanh nghe được lời này trong lòng trầm tư.

 

Sở Kiều Kiều đứng lên nói: "Dù sao tớ cũng không dựa vào tinh thần lực, tớ đi thử một chút lực lượng va chạm!"

 

Sở Kiều Kiều lao lên sân đấu với khí thế cực lớn, hình thành đối đầu với đàn anh Dương Bân về mặt khí thế, cô không hề thua kém Dương Bân một chút nào.

 

Trong lúc nhất thời, các học sinh đều có được một chút tự tin.

 

Quý Dữu hào hứng hét lên: "Kiều Kiều! Cố lên! Cậu là người giỏi nhất!"

 

"Cố lên!"

 

"Đập nát đầu đàn anh Dương Bân!"

 

"Cho nổ tung anh ta đi! Hãy để bọn hắn nếm trải sức mạnh của việc sóng trước bị sóng sau đánh c.h.ế.t trên bãi biển!"

 

"Kiều Kiều! Đừng kinh sợ! Chỉ cần một chữ là đánh thôi!"

 

Dương Bân: "..."

 

Binh lính: "..."

 

Tên lùn này là ai vậy? Sự kiêu ngạo của oắt con không tầm thường!

 

Sở Kiều Kiều nghe xong, chẳng những không cảm nhận một chút động viên nào mà toàn thân còn run lên, sợ hãi lùi lại một bước, mắng Quý Dữu: "Đừng nói quá nhiều! Chúng ta là người một nhà!"

 

Quý Dữu: "..."

 

Trong lúc nhất thời, bầu không khí tại hiện trường có chút kỳ quái.

 

Các cựu sinh viên lần lượt nhìn Quý Dữu bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, còn các sinh viên năm nhất, vì hai anh em Nhạc Tê Quang và Nhạc Tê Nguyên thua thảm hại nên bầu không khí có chút chán nản, nhưng sau khi Quý Dữu quấy nhiễu, các tân sinh viên lập tức trở nên hăng hái. :

 

"Sở Kiều Kiều! Tiến lên! Đừng sợ, cứ làm đi!"

 

"Sao cậu hèn nhát thế! Bắn nát đầu anh ta đi!"

 

"Nào! Sẽ rất ồn ào khi đầu anh ta bị nổ tung!"

 

...

 

Sở Kiều Kiều: "..."

 

Im đi, những đồng đội heo.

 

Dù có điên đến thế nào, bà đây vẫn không muốn tìm c.h.ế.t như thế  a.

 

Cựu chiến binh: "Những tên nhóc này thật kiêu ngạo."

 

"Dương đội trưởng! Đánh đi! Không được lưu tình!"

 

"Hãy lật đổ những chiếc thuyền đồ chơi của bọn oắt con này và cho chúng thấy ý nghĩa của việc trở thành một chiến binh thực sự!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-249-danh-no-dau-cho.html.]

 

"Đội trưởng Dương! Chiến đấu!"

 

...

 

Các cựu chiến binh cũng rất phấn khởi.

 

Các sinh viên năm nhất thậm chí còn hét to hơn.

 

Trong lúc nhất thời, các hoạt náo viên hai bên hét vào mặt nhau, trong đó Quý Dữu hét to nhất: "Kiều Kiều! Đừng hèn nhát! Nếu cậu là một kẻ hèn nhát, tớ sẽ không bao giờ cho bạn xem mặt nữa!"

 

Sở Kiều Kiều: "..."

 

Sở Kiều Kiều lúc đầu có chút do dự, nhưng vừa nghe lời này, lập tức lao tới như tiêm m.á.u gà.

 

Tư thế của Dương Bân vẫn ung dung, thong thả.

 

Sở Kiều Kiều dùng sức đ.ấ.m mạnh một quyền , lần này Dương Bân không giơ tay chặn, thay vào đó anh ta giơ nắm đ.ấ.m và đối đầu trực diện với Sở Kiều Kiều.

 

Bùm--

 

Nắm đ.ấ.m va vào nhau, chỉ nghe một tiếng vang lớn sau đó đột nhiên kéo theo một tiếng tạch nhẹ.

 

Vâng--

 

Sắc mặt Dương Bân không thay đổi, nhưng sắc mặt Sở Kiều Kiều lại thay đổi, lực tác động mạnh mẽ khiến cô lùi lại mấy bước, cô không giữ được thăng bằng mà hét lên: "Chết tiệt! ! ..."

 

Trong khoảnh khắc đó, khuôn mặt cô nhăn lại vì đau đớn.

 

Học sinh xung quanh: "..."

 

Thật mạnh mẽ!

 

Trong hoàn cảnh vừa rồi, mọi người đều thấy rõ Sở Kiều Kiều đã dùng hết sức lực, nhưng đàn anh Dương Bân hiển nhiên chỉ nhận cú đ.ấ.m một cách dễ dàng và không hề sử dụng hết sức lực của mình, ước tính anh ta thậm chí còn không có suất ra một phần ba sức lực, thế nhưng anh ta lại ép Sở Kiều Kiều rơi vào trạng thái chật vật như vậy.

 

Sở Kiều Kiều là ai?

 

Là đệ nhất trâu bò của khóa 131 a.

 

Đó là sức mạnh vũ phu, chỉ một quyền cũng có thể đ.ấ.m c.h.ế.t một con bò.

 

Nhưng cô ấy lại không chịu nổi một kích trước mặt đàn anh Dương Bân.

 

Đúng.

 

Chính là không chịu nổi một kích.

 

Các học sinh im lặng.

 

Các cựu binh vỗ tay cười vang: "Chúc mừng đội trưởng Dương đã đá ngã một con búp bê vải, còn ai nữa?"

 

Sở Kiều Kiều đau đớn kêu lên: "..."

 

Con búp bê vải?

 

Rất tốt.

 

Thù này không báo, không phải quân tử.

 

Lúc này quân y nhanh chóng lấy dụng cụ chữa trị, chữa trị cho bàn tay Sở Kiều Kiều, nói: "Các cơ và xương gãy đã được chữa trị, nhưng để đảm bảo an toàn thì phải mất hai ngày."

 

Sở Kiều Kiều khập khiễng buông tay, nhăn mặt quay lại nhóm học sinh.

 

Thẩm Trường Thanh đi tới, thấp giọng hỏi: "Cảm giác thế nào? Lực lượng va chạm là hoàn toàn không có khả năng sao?"

 

Sở Kiều Kiều nghiến răng nghiến lợi nói: "Đúng như Nhạc Tê Nguyên đã nói, không chỉ tinh thần lực, mà sức lực của anh ta cũng giống như một cái thùng sắt, khó lay chuyển."

 

Thẩm Trường Thanh nghe được lời này, sắc mặt có chút trầm.

 

Sở Kiều Kiều nói xong, quay đầu nhìn Quý Dữu, nhăn mặt nói: "Quý Dữu, tớ không có đánh nổ đầu đàn anh Dương Bân, nhưng cậu nên cho tớ một giải khuyến khích, bây giờ tớ có thể chạm vào khuôn mặt của cậu không ?"

 

Quý Dữu: "..."

 

Quý Dữu trợn mắt, không khách khí nói: "Cậu là một kẻ yếu đuối cặn bã! Làm sao có thể sờ mặt lão đại?"

 

Sở Kiều Kiều nghe được lời này, càng cảm thấy buồn bực hơn là mình đã thất bại trong thử thách.

 

Lúc này, Dương Bân đứng ở giữa không gian rộng mở, mỉm cười nhìn các học sinh xung quanh, lớn tiếng nói: "Còn ai muốn khiêu chiến? Nếu không, ta sẽ tuyên bố trận khiêu chiến này kết thúc"

 

Các học sinh xung quanh im lặng như gà.

 

Các cựu chiến binh cười lớn: "Đồ chơi của đám oắt con này bị đá đổ rồi, chúng sợ đến mức không dám đá nữa. Hahaha..."

 

Các học sinh đã rất tức giận sau khi nghe điều này.

 

Dương Bân nhướng mày nhìn bốn phía, đột nhiên nói: "Vừa rồi tên tiểu lùn dọa đánh nổ đầu ta đầu tiên, cậu có muốn lên thử không?"

 

Trong phút chốc, mọi người đều nhìn về phía Quý Dữu.

 

Quý Dữu: "..."

 

Hỏng bét !

 

  

 

 

Loading...