Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 248 : Không Chịu Nổi Một Kích
Cập nhật lúc: 2024-08-02 15:23:40
Lượt xem: 28
Thật đau lòng.
Quý Dữu liếc mắt nhìn Từ Châu, xoay người rời đi.
Từ Châu: "..."
Cậu đã nói gì sai sao?
Chiều cao chính là khuyết điểm của Quý Dữu, cậu chỉ đang nói sự thật mà thôi. Cậu chỉ muốn Quý Dữu chấp nhận sự thật này càng sớm càng tốt.
Ngoài ra, dáng dấp thấp thì có gì sai?
Thấp cũng không ảnh hưởng đến thực lực của một người.
…
Từ Châu bối rối và không còn cách nào khác là phải theo kịp đội ngũ lớn.
Sau khi 100 học sinh đến Trạm vũ trụ Đào Viên, những binh lính đóng quân ở đây đã đặc biệt tổ chức một buổi họp mặt đơn giản chào đón dành cho những học sinh này. Địa điểm nằm trong nhà ăn lớn của trạm vũ trụ, có thể chứa ít nhất 10.000 người cùng một lúc.
Tất nhiên, ngoài hàng trăm nhân viên hậu cần, có lẽ chỉ còn lại ít hơn 500 chiến binh tinh nhuệ trên trạm vũ trụ. 500 tinh anh này còn bao gồm một số chiến binh bị thương đã tạm thời rút lui khỏi tiền tuyến. Vì vậy dù tăng thêm đội ngũ học sinh như Quý Dữu, cũng chưa đến một nghìn người tham dự buổi chào đón lần này.
Sau khi các học sinh bước vào nhà ăn, họ đã bị sốc trước tư thế đứng chỉnh tề và trang nghiêm của những binh lính trong Trạm vũ trụ Đào Viên, cũng như khí chất lạnh lùng tỏa ra từ họ.
Trên mặt mỗi binh lính đều toát ra vẻ kiên cường và mức độ gian nan vất vả khác nhau, nhưng đôi mắt lại rực lên ánh sáng, không hề có dấu vết tê liệt hay thờ ơ do g.i.ế.c chóc kéo dài...
Cái này--
Họ có phải là những người lính đã thực sự nhìn thấy m.á.u và trở về từ chiến trường?
Cho dù là Quý Dữu, Sở Kiều Kiều, Nhạc Tê Quang, Thẩm Trường Thanh... đều im lặng.
Quý Dữu thậm chí còn cảm động trong lòng: Đây là những người dễ thương nhất thế giới. Có họ thì liên minh mới có thể bình yên, người dân mới có thể sống và làm việc trong hòa bình và yên ổn, còn những sinh viên như Quý Dữu mới có thể có một cuộc sống học tập yên tĩnh.
Lúc này, các binh lính đột nhiên hét lớn: "Chào mừng cô giáo Mục và các em đến đây huấn luyện!"
Ôi~
Những tràng pháo tay nồng nhiệt phá vỡ bầu không khí nghiêm túc, Quý Dữu và các học sinh khác cũng vỗ tay tán thưởng.
Sau đó.
Mọi người lần lượt ngồi vào chỗ của mình.
Trên mỗi bàn đều có trái cây và rau quả tươi, những nồi thịt và rau lớn, cùng những cốc bia lớn, điều này khiến Quý Dữu cảm thấy rất ảo tưởng: Không phải nói điều kiện ở Trạm vũ trụ Đào Viên khó khăn, mà binh lính có thể ăn cũng chỉ là dinh dưỡng tề thôi sao?
Mùi thức ăn thơm ngon thu hút các học sinh xung quanh muốn ăn ngay.
Những binh lính kỳ cựu do Dương Bân đứng đầu đột nhiên nói: "Nghe nói người mạnh nhất trong số các em là một bạn học tên Sở Kiều Kiều?"
Tên ngốc Nhạc Tê Quang nghe thấy lời này, là người đầu tiên không phục, nói: "Ai nói vậy? Tôi mới chính là người mạnh nhất."
Dương Bân: "Ồ?"
Dưới sự khinh thường của Sở Kiều Kiều và tất cả các học sinh, Nhạc Tê Quang dũng cảm đứng lên nói: "Đúng vậy! Ba .... Tôi là người mạnh nhất!" Dưới cái nhìn của những binh lính này, Nhạc Tê Quang hiếm khi bị lúng túng, không dám tự xưng mình là baba.
Dương Bân nói: "Vị bạn học này, lên đây tranh tài đi."
Nghe vậy, Nhạc Tê Quang không có chút sợ hãi nào, mà còn rất hưng phấn, nhảy ra ngoài: "Đàn anh, từ hôm nay trở đi, ta sẽ để anh nhớ kỹ tên của ta - Nhạc Tê Quang!"
Ở giữa nhà ăn, đặc biệt dành riêng một khoảng trống rộng lớn, Dương Bân đứng ở giữa, nhìn Nhạc Tê Quang tự tin bước tới, với nụ cười trên khuôn mặt đẹp trai và nói: "Bạn học Nhạc Tê Quang, tôi muốn giới thiệu một chút, tôi tên là Dương Bân, sinh viên tốt nghiệp xuất sắc khóa 125 của Học viện Quân sự Lãm Nguyệt Tinh, hiện là đội trưởng đội thứ sáu, thực lực của tôi đứng thứ 568 trong Trạm vũ trụ Đào Viên!
Hả?
Chỉ có 568?
Có phải là quá yếu không?
Nhạc Tê Quang nghe vậy, nhíu mày, nhưng trong lòng lại càng nắm chắc mình chiến thắng mấy phần!
Cậu không tin mình không thể đánh bại được người xếp thứ 568!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-248-khong-chiu-noi-mot-kich.html.]
Nhạc Tê Quang trong lòng thầm vui mừng, nhưng giọng điệu lại rất cung kính, nói: “Xin đàn anh chỉ dạy cho tôi nhiều hơn.”
Dương Bân mỉm cười gật đầu.
Các học sinh đều rất mong chờ, nghểnh cổ lên, mở to mắt, muốn xem khoảng cách giữa những học sinh đứng đầu lớp mình với các đàn anh năm xưa, hiện tại là chiến binh liên minh có bao nhiêu chênh lệch...
Quý Dữu cũng rất tò mò. Mở to mắt nhìn, cuộc tranh tài giữa Nhạc Tê Quang và Dương Bân sắp nổ ra.
Đột nhiên--
Quý Dữu nghe được cô giáo Mục Kiếm Linh đang nhàn nhã ngồi ở bên cạnh than thở: "Sống sót không tốt sao? Cần gì phải tự tìm chết?"
Quý Dữu nhịn không được nói: "Cô giáo, cho một chút thể diện a! Ngài là người bên phe học sinh chúng ta a, lúc này đừng tạt gáo nước lạnh vào người của mình!"
Mục Kiếm Linh liếc cô một cái, nói: “Ta lúc nào là người bên này?”
Quý Dữu: "..."
Lúc này, Nhạc Tê Quang đã lao về phía Dương Bân, tốc độ rất nhanh, sức bùng nổ rất mạnh, đà của cậu ta không hề yếu chút nào, Dương Bân khoanh tay đứng sang một bên, như thể đang tạo dáng. anh ấy không hề để tâm đến điều đó.
Quý Dữu thầm nghĩ: Đàn anh Dương Bân này thật kiêu ngạo!
Từ xưa, những binh lính kiêu ngạo sẽ bị đánh bại a!
Cố lên, Nhạc Tê Quang! Bắn nát đầu đàn anh Dương Bân!
Bùm--
Nhạc Tê Quang đ.ấ.m vào mặt Dương Bân. Dương Bân đột nhiên giơ ngón tay lên và phản công Nhạc Tê Quang pbằng một bước dịch chuyển nhanh.
Mọi người vừa nghe một tiếng vang, Nhạc Tê Quang té như chó bò, cậu ta kiên cường đứng dậy, hung hăng tấn công tiếp, Dương Bân đứng bất động, chỉ nhẹ nhàng giơ cánh tay lên liền xách Nhạc Tê Quang lại ném đi ra ngoài.
Nhạc Tê Quang: "..."
Nhạc Tê Quang đang định thử lại lần nữa, Dương Bân lại cười nói: "Được rồi, tiểu tử, thử thêm mấy lần nữa cậu cũng không chịu nổi một kích. Đổi người khác đi."
Nhạc Tê Quang: "..."
Xấu hổ làm sao!
Đôi mắt của Nhạc Tê Quang đỏ hoe vì tức giận. Rõ ràng cậu ta rất coi trọng kỹ năng và sử dụng các chiến thuật đã học được, nhưng tại sao tất cả các kỹ năng và chiến thuật của cậu ta trước mặt đàn anh Dương Bân đều giống như con nít ranh đang đùa giỡn?
Lúc này Sở Kiều Kiều đang chuẩn bị đứng lên, bên cạnh Nhạc Tê Nguyên phát ra một tiếng sột soạt thậm chí còn nhanh hơn Sở Kiều Kiều, cậu ta lớn tiếng hiếm thấy nói: "Nhạc Tê Nguyên của hệ chiến đấu thứ 13 xin khiêu chiến đàn anh!"
Nghe vậy, Dương Bân nhướng mày: " Nhạc Tê Nguyên? Ồ - cậu là anh em với tiểu tử tên Nhạc Tê Quang vừa rồi phải không? Ừm - tình cảm sâu đậm, thật tốt."
Vừa nói vừa liếc mắt nhìn Nhạc Tê Nguyên, Dương Bân nói: "Nhưng cậu nhìn yếu hơn cậu ta."
Nhạc Tê Nguyên vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không thử thì làm sao biết được?”
Dương Bân mỉm cười: "Được."
Nhạc Tê Nguyên nhảy ra ngoài, chiến thuật cậu ta sử dụng khác với anh trai ngốc nghếch của mình, cậu ta không lao vào tấn công ngay mà quan sát một lúc, trước khi ngập ngừng tiếp cận Dương Bân, tới gần một chút, Nhạc Tê Nguyên mới tấn công.
Dương Bân sửng sốt một chút, cười nói: "Quấy nhiễu tinh thần? Đàn em của ta tinh thần lực rất tốt."
Nhưng--
Cũng chỉ là như vậy thôi.
Khoảnh khắc Nhạc Tê Nguyên đến gần, Dương Bân vẫn chỉ giơ ngón tay lên một chút, liền hạ gục Nhạc Tê Nguyên .
Nhạc Tê Nguyên: "..."
Chuyện gì đã xảy ra thế?
Cuộc tấn công tinh thần của cậu vậy mà không có tác dụng với anh ta sao?
Nhìn đàn em cấp dưới ngã xuống đất với vẻ mặt không thể tin được, Dương Bân mỉm cười và ân cần giải thích: "Không cần nghi hoặc, bởi vì sự quấy nhiễu tinh thần của cậu sẽ không đủ đối với những người lính đã trải qua quá trình huấn luyện chống quấy nhiễu tinh thần của chúng tôi cho dù chỉ có một chút xíu. Không được đâu em trai, em phải cố gắng hơn nữa.”
Sắc mặt của Nhạc Tê Nguyên trở nên tối sầm.
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!