Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 247 : Trạm Không Gian Đào Viên
Cập nhật lúc: 2024-08-02 15:22:28
Lượt xem: 36
Trong khóa huấn luyện đặc biệt kéo dài 15 ngày, phi thuyền đã vượt qua các điểm nhảy với tốc độ cực nhanh và bay trong không gian suốt ba ngày. Một trăm học sinh trẻ tuổi năng động, từng đứa ngồi không yên. Cô giáo Mục Kiếm Linh điều khiển phi thuyền bắt đầu chậm rãi hạ xuống.
Mọi người nhìn dọc theo không gian bên ngoài, kinh ngạc há miệng:
"Woa!"
"Đây là trạm vũ trụ Đào Viên nổi tiếng nhất trong thiên hà thứ sáu!"
"Oa! Trạm vũ trụ Đào Viên không phải gần Tam giác Erathia sao? Chúng ta đang ở tiền tuyến à? Trời ạ ~ Tôi đang mơ giữa ban ngày à?"
"Trạm vũ trụ Đào Viên là trạm không gian lớn nhất trong thiên hà thứ sáu, cách tam giác Erathia 10 năm ánh sáng, không phải là gần nhất. Nói chính xác thì đây không phải là tiền tuyến, mà là khu vực phía sau quan trọng nhất của tiền tuyến."
"Đúng a. Lời giải thích phía trên là chính xác."
"Ahhh!!! Vẫn là thật khích động quá! Đây là nơi mà tôi hằng mơ ước!"
Trạm vũ trụ Đào Viên mang theo vô số hào quang và lịch sử, đã sản sinh ra vô số binh sĩ chiến đấu trên chiến trường và vô số tướng lĩnh, đồng thời, vô số binh lính đã được chôn cất tại đây...
Tóm lại--
Đây là nơi rất thần thánh đối với các chiến binh.
Nghe những người xung quanh giải thích, Quý Dữu cũng hiểu được tình hình cụ thể, hóa ra địa điểm huấn luyện đặc biệt lần này của họ thực ra là Trạm vũ trụ Đào Viên. Ngay cả một người không biết gì như Quý Dữu cũng đã nghe nói về nơi này.
Phi thuyền tiếp tục tiếp cận Trạm vũ trụ Đào Viên. Nhìn từ xa, nó trông giống như một thế giới với cấu trúc hợp kim thép siêu khổng lồ. Phía trên trạm vũ trụ là một bầu khí quyển nhân tạo khổng lồ, phía trên bầu khí quyển là những ngôi sao nhỏ nhân tạo. .
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
Mơ hồ, bạn còn có thể nhìn thấy những chùm cây xanh mọc trên trạm vũ trụ. Người ta nói rằng trạm vũ trụ này cũng đã mở ra một không gian chăn nuôi sinh thái có thể tuần hoàn sử dụng, bên trong nuôi một số loài động vật nhỏ và cũng trồng nhiều loại trái cây và rau quả... …
Nhìn một cái như vậy, quả nhiên danh bất hư truyền nha.
…
Trước khi phi thuyền đến gần bến cảng, đã có người phụ trách xác nhận tình hình với giáo viên Mục Kiếm Linh ở Trạm vũ trụ Đào Viên. Sau khi xác minh, một đội nhỏ đã nhanh chóng được bố trí để đón giáo viên và các học sinh của Lãm Nguyệt Tinh.
Quân đoàn hoạt động rất hiệu quả và đến nhanh chóng.
Mục Kiếm Linh lớn tiếng nói: “Không được ồn ào, mọi người chuẩn bị xuống phi thuyền.”
Các học sinh đã được huấn luyện bài bản. Bề ngoài họ bình tĩnh như gà nhưng bên trong lại phấn khích như chó. Họ bước ra khỏi tàu vũ trụ một cách lặng lẽ và có trật tự. Quý Dữu là người đi phía sau của đội ngũ và cái là người thứ hai đếm ngược xuống phi thuyền.
Phía sau cô là Từ Châu và giáo viên Mục Kiếm Linh.
Người lính trẻ chịu trách nhiệm đón học sinh hơi giật mình khi nhìn thấy đôi mắt Quý Dữu tò mò nhìn ra ngoài, không nhận ra sự bất thường trên khuôn mặt của người lính đẹp trai. Còn một bước cuối cùng nhưng khoảng cách đối với đôi chân ngắn của cô mà nói có chút cao, cô đang muốn nhảy xuống thì bỗng nhiên----
Một đôi tay mạnh mẽ bay tới trước mặt cô và ngay lập tức xách Quý Dữu lên.
Quý Dữu: "!!!"
Người lính trẻ dễ dàng nhấc Quý Dữu ra khỏi phi thuyền như thể anh ta đang xách một con gà con, sau đó anh ta dùng đôi bàn tay sắt vỗ nhẹ lên vai Quý Dữu, dùng tay ra hiệu về chiều cao và vóc dáng của Quý Dữu, rồi cười ha hả nói: “Nhóc con, cậu đã trưởng thành chưa?”
Quý Dữu: "..."
Kỳ thị!
Đây là trần trụi kỳ thị!
Ngay khi Quý Dữu đang muốn vì duy trì tôn nghiêm, chuẩn bị tranh cãi với người lính có vấn đề về mắt và bị nghi ngờ kỳ thị chiều cao, Từ Châu theo sát phía sau và nhảy khỏi phi thuyền.
Binh lính tiếp ứng liếc nhìn Từ Châu cao lớn thô kệch, tự nhủ: “Cậu thanh niên kế tiếp này bình thường đi.”
Quý Dữu: "..."
Sĩ nhục!
Cô không thể nhịn được nữa.
Lúc này, cô giáo Mục Kiếm Linh chậm rãi bước ra khỏi phi thuyền, hai tay chắp sau lưng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-247-tram-khong-gian-dao-vien.html.]
Binh lính tiếp ứng vừa nhìn thấy Mục Kiếm Linh, sắc mặt lập tức thay đổi, cả giọng điệu lẫn sắc mặt đều trở nên cung kính nói: " Cô giáo Mục ! Nghe nói ngài muốn đích thân đưa đàn em đi huấn luyện. Em còn không tin, em không nghĩ đó là sự thật.”
Mục Kiếm Linh nhìn thấy đối phương, trên mặt hiếm thấy lộ ra nụ cười, nói: "Dương Bân, ta đã nghe nói cậu được thăng chức tiểu đội trưởng, thật tốt quá."
Dương Bân cười lớn nói: "Cảm tạ cô giáo đã dạy dỗ tốt cho em."
Mục Kiếm Linh nói: “Ta mang những học sinh không nghe lời này tới đây đã gây phiền phức thêm cho các cậu, các cậu cứ làm việc của mình đi, không cần quá để ý tới chúng ta, ta sẽ tự mình chăm sóc thật tốt những học sinh này.”
Dương Bân: " Vâng."
Hai người nói chuyện vui vẻ, Quý Dữu lập tức nhận ra binh lính to con, bất lịch sự này thực ra chính là đàn anh trong trường của mình!
Thật là vô nhân đạo.
Vậy mà anh ta thực sự đã bắt nạt một nữ sinh khả ái như mình.
Cô đang đứng thẳng người thì đột nhiên nghe thấy Dương Bân đổi chủ đề, chỉ vào Quý Dữu, dùng giọng điệu rất nghi hoặc hỏi cô giáo Mục Kiếm Linh: "Cô giáo , nhãi con này, ngài xác định đã trưởng thành sao? Cô ấy... nhỏ như vậy." ..…”
Quý Dữu: "..."
Mục Kiến Linh nhìn về hướng bên này, liếc nhìn Quý Dữu, xua tay nói: “Đừng lo lắng, đã trưởng thành rồi, chỉ là trí óc và cơ thể phát dục còn chưa theo kịp, nhưng cũng không phải là vấn đề lớn.”
Quý Dữu: "..."
Quý Dữu hít một hơi thật sâu, lớn tiếng nói: "Cô giáo! Đàn anh! Em cực lực lên án các người! Không chỉ bị nghi ngờ xúc phạm chiều cao của em, mà còn bị nghi ngờ xúc phạm nhân cách của em! Em yêu cầu các người xin lỗi!"
Nghe vậy, Dương Bân cười lớn nói: "Mặc dù sinh ra đã thấp còi nhưng lại rất dũng cảm, tôi thích oắt con này." Dù sao, trước mặt cô giáo Mục Kiếm Linh, oắt con năm nhất nói ra những lời này, hoàn toàn là hiếm thấy, đơn giản không thể dùng gan lớn để hình dung.
Nghĩ lại xem, cuộc sống năm đó của bọn họ kiếm ăn dưới sự chỉ dạy của cô giáo Mộ Kiếm Linh là như thế nào nha? Anh ta thậm chí còn không dám nói một lời chứ đừng nói đến việc đích thân tố cáo cô giáo Mục?
Quý Dữu bĩu môi: "...Ta không phải oắt con!"
Cô là người lớn!
Cô là lão đại!
--Lão đại tương lai cũng là lão đại.
Chẳng lẽ lão đại tương lai không cần sĩ diện sao?
Bên này, cô giáo Mục Kiếm Linh và Dương Bân tiếp tục trò chuyện, phớt lờ tiếng gầm gừ của Quý Dữu. Từ Châu nhìn Quý Dữu đang có tâm trạng chán nản, nên hảo tâm an ủi nói: "Tớ đề nghị cậu im lặng a. Cậu thấy đấy, họ đang phớt lờ cậu."
Quý Dữu: "..."
Quý Dữu không thể tin được, hỏi: "Tiểu Châu Châu, cậu đang bổ đao thêm sao? Cậu cho rằng tớ còn chưa đủ đau lòng sao?"
Từ Châu: "..."
Từ Châu cảm thấy vốn là muốn an ủi cậu ấy, nhưng lời nói của mình có chút kỳ quái. Cậu cố gắng vì bản thân nên giải thích nói: "Tớ không phải cố ý, nhưng cậu xác thực dáng dấp thấp, đây là sự thật." Sự nghi ngờ của đàn anh Dương Bân cũng là điều bình thường a. Phải biết là, Từ Châu lần đầu tiên nhìn thấy Quý Dữu cũng có loại nghi ngờ này a: nữ sinh này có thực sự trưởng thành sao?
Nhưng Từ Châu không nói lại những lời này vì sợ bị Quý Dữu hiểu lầm.
Nhưng! ! !
Cậu nghe thấy Quý Dữu có vẻ chán nản nói: "Cây búa lớn! Cậu chính là đang cố ý đ.â.m vào tim tớ thôi!"
Từ Châu: "..."
KHÔNG!
Tớ không phải như thế.
Tớ không có.
Tớ……