Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 246 : Quỷ Nghèo
Cập nhật lúc: 2024-08-02 15:21:40
Lượt xem: 33
Ngày hôm sau.
Tất cả học sinh được chọn vào nhóm huấn luyện đặc biệt đều sớm tập trung tại điểm hẹn. Khi Quý Dữu tay không chạy tới đó, cô phát hiện hầu hết các bạn cùng lớp đều mang theo những chiếc túi lớn nhỏ, Quý Dữu rất ngạc nhiên: "Các cậu đang đi chơi dã ngoại sao?"
Nhưng mọi người chỉ liếc nhìn cô một cái, có người không nhịn được, hỏi: "Quý Dữu, cậu thật sự là tay không tới sao?"
Quý Dữu gật đầu: "Ừ."
Thầy cô không phải nói vậy sao? Mọi thứ sẽ được chuẩn bị sẵn sàng cho các em học sinh, miễn là các em mang theo con người và não của mình là đủ rồi không phải sao?
Người lên tiếng hỏi này nhìn Quý Dữu bằng ánh mắt đồng tình, sau đó im lặng giữ khoảng cách với Quý Dữu, ý ghét bỏ không cần nói cũng biết.
Quý Dữu: "???"
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Quý Dữu ngước mắt nhìn quanh, phát hiện trên lưng có khoảng năm mươi, sáu mươi người đều đeo một cái túi lớn, túi phồng lên, không cần nhìn cũng có thể biết trong đó chứa rất nhiều thứ.
Khoảng bốn mươi người khác, giống như Quý Dữu, đều tay không, bao gồm Thẩm Trường Thanh, Sở Kiều Kiều, Thịnh Thanh Nham, Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên...... Những người này, Quý Dữu vội vàng chạy tới, nở một nụ cười và nói với Sở Kiều Kiều: "Kiều Kiều, cậu đối với tớ còn có hiểu ý nhau a, những người kia vì sao lại đeo theo túi a?"
Sở Kiều Kiều đầu tiên nhìn khuôn mặt tươi cười của Quý Dữu, ngơ ngác một lát, sau đó quay sang đôi bàn tay trống trơn của Quý Dữu, cô nghi hoặc hỏi: "Bạn học Quý Dữu, cậu thật sự không mang theo gì à?"
Quý Dữu càng thêm bối rối: "Đúng vậy. Không phải nói không cần mang theo cái gì sao? Các cậu cũng không mang theo à?"
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
Bên cạnh cô, Thịnh Thanh Nham liếc nhìn Quý Dữu và nói một cách chán ghét: "Quỷ nghèo c.h.ế.t tiệt a...cậu thậm chí còn không biết nút không gian là gì sao? Chúng tớ không có gì trong tay vì chúng đều được đặt trong nút không gian rồi a......"
Quý Dữu: "..."
Quý Dữu lúng túng nhìn Sở Kiều Kiều, Sở Kiều Kiều dùng sức gật đầu: "Đúng vậy, bạn học Quý Dữu, tớ để đồ đạc của mình vào nút không gian."
Quý Dữu lại quay đầu nhìn Thẩm Trường Thanh, Thẩm Trường Thanh không nói một lời, chỉ gật đầu.
Quý Dữu không tin quỷ a, lại nhìn Nhạc Tê Quang và Nhạc Tê Nguyên. Nhạc Tê Quang cười đùa nói: "Quỷ nghèo! Gọi tớ một tiếng baba, tớ sẽ cho cậu tất cả những thứ từ nút không gian của baba!"
Quý Dữu: "..."
Quý Dữu suýt chút nữa vọt tới tát cậu ta một cái : "Cút qua một bên! Ông nội không có cháu trai như cậu, bây giờ tớ tuyên bố trục xuất cháu trai là cậu!"
Nhạc Tê Nguyên trợn mắt nhìn Nhạc Tê Quang, sau đó trợn mắt nhìn Quý Dữu, chửi: "Các cậu nên nói chuyện có não đi, tớ đều không có mắt để thấy, tai cũng không nghe."
Quý Dữu gần như chán nản sau khi ở cùng những người giàu có này, cô quay người chạy tới chỗ đứa con trai mắt to mày rậm của mình, Từ Châu đang đeo một cái túi lớn trên lưng, cũng không biết trong đó chứa thứ gì.
Quý Dữu rất tò mò chạy tới hỏi: "Tiểu Châu Châu, cậu mang theo cái gì a?"
Quý Dữu vừa xuất hiện, khóe miệng Từ Châu bất giác giật giật, nhưng cậu biết mình không thể trốn thoát, vì vậy dũng cảm đối mặt, nói: "Tớ không mang theo cái gì, chỉ là một ít đồ ăn thôi."
Quý Dữu trừng mắt: "Ăn?"
Cậu mang theo nhiều đồ ăn thế à?
Từ Châu sắc mặt hơi đỏ lên, nói: "Tớ cũng là nghe người khác nói. Nói chung, ra ngoài huấn luyện đặc biệt có điều kiện hạn chế, ăn đều là quân đội đặc biệt cung cấp bữa ăn dinh dưỡng tề, nhưng hương vị khó có thể miêu tả. Nếu như không muốn ngày ngày không thể nuốt trôi cơm thì cứ ăn mang theo đồ ăn vặt của riêng mình đi."
Quý Dữu: "..."
Điều này cũng có thể.
Quý Dữu hỏi: "Cậu mang theo đồ ăn vặt gì?"
Từ Châu vẫn rất đứng đắn, không giấu diếm gì cả, nói thẳng: "Đậu phộng, hạt dưa, hạnh nhân và các loại hạt khác, còn có các loại bánh quy, bánh mì, đồ khô các loại, tớ cũng mang theo các loại hương vị dinh dưỡng tề tự nhiên... "
Quý Dữu: "!!!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-246-quy-ngheo.html.]
Nếu gộp những thứ này lại với nhau một cách đại khái, bạn có thể tính được ít nhất hàng chục nghìn tín dụng a.
Không ngờ Tiểu Châu Châu cũng là một đại gia ngầm nha.
Từ Châu nói xong, nhìn Quý Dữu hỏi: " Cậu... thật sự không mang theo cái gì sao?"
Trên mặt Quý Dữu thoáng hiện vẻ mất tự nhiên, cho dù biết sau khi đến địa điểm huấn luyện đặc biệt đồ ăn sẽ khó nuốt, cô cũng không bao giờ chịu bỏ tiền mua đồ ăn vặt! Đây chính là quật cường của một người nghèo! Và cũng là quật cường của keo kiệt!
Hừ!
Quý Dữu nói: "Tớ không có, tớ cảm thấy không cần mang theo! Các binh lính của quân đoàn đã có thể ăn được, tớ nhất định cũng có thể ăn được."
Nghe vậy, trên mặt Từ Châu mơ hồ hiện lên một tia khâm phục, cậu nói: "Ồ -- hy vọng cậu có thể kiên trì."
Nghe lời này, tại sao tương lai lại không chắc chắn như vậy?
Lúc này, một con tàu vũ trụ bề ngoài đen như mực trông có vẻ đơn giản, lặng lẽ đến gần, Mục Kiếm Linh chậm rãi đi xuống, liếc nhìn các học sinh, không nói một lời, chỉ nói: "Mọi người chuẩn bị xong chưa? Lên trên phi thuyền a."
Các học sinh ngay lập tức xếp hàng và lần lượt đăng nhập vào phi thuyền một cách trật tự.
Sở Kiều Kiều, Thẩm Trường Thanh, Thịnh Thanh Nham đi phía trước.........toàn bộ học sinh tay không thành công tiến vào phi thuyền, nhưng đến lượt học sinh đeo túi, đột nhiên bị Mục Kiếm Linh chặn lại, nói: "Chờ một chút."
Học sinh đeo ba lô: "???"
Đồng thời, trong lòng mọi người đều có dự cảm không tốt: Chẳng lẽ đồ ăn vặt của mình sắp bị tịch thu?
Mục Kiếm Linh khoanh tay nói: "Phí vận chuyển mỗi người 500 điểm tín dụng."
Các hoc sinh:"......"
Ăn cướp a.
Mục Kiếm Linh nói: "Ta sẽ không ngăn cản các người mang đồ ăn vặt, nhưng mà! Ta không phải nhà từ thiện, cũng không có nghĩa vụ giúp các người vận chuyển miễn phí. Nếu các người đều giống như mấy người phía trước đều sử dụng nút không gian, ta sẽ nhắm mắt làm ngơ, vờ như không nhìn thấy! Nhưng các người không có a, vì đồ của các người chiếm dụng không gian nên bắt buộc phải trả tiền."
Các học sinh:"......"
Được rồi.
Còn có thể làm gì khác, ngoài việc đem đồ ăn bỏ xuống, cách duy nhất còn lại là trả tiền.
Vì vậy, các học sinh đều đưa tiền với vẻ mặt nhăn nhó.
Từ Châu cũng vậy.
Quý Dữu đi theo phía sau lẩm bẩm: "Này! Đây kỳ thực chính là trần trụi khinh bỉ người nghèo a."
Một nút không gian, chỉ là một không gian hình khối nhỏ, có giá thấp nhất là 100.000 điểm tín dụng. Thông thường, một nút có 5 hoặc 6 mét khối cần ít nhất 500.000 điểm tín dụng. Những người không có nút không gian là những học sinh nghèo a.
Kết quả lời nói của Quý Dữu tựa hồ bị Mục Kiếm Linh nghe được. Lúc Quý Dữu đăng ký, Mục Kiếm Linh liếc mắt nhìn cô, sâu xa nói: " Thầy cô không khinh bỉ người nghèo."
Quý Dữu giật mình, lập tức quay lại nói: "Ồ! Cô giáo hiểu lầm em rồi. Làm sao một giáo viên có thể coi thường người nghèo? Cô giáo luôn là một giáo viên xinh đẹp, rộng lượng và hòa nhã, đối xử với tất cả học sinh như trẻ con a!" "
Mục Kiếm Linh: " Nhanh cút lên trên cho tôi."
Lời này thật nghe không vào.
Quý Dữu nhanh chóng chạy vào phi thuyền, tìm một chỗ ngồi đặc biệt và ngoan ngoãn ngồi xuống.
Sau đó, Mục Kiến Linh lên phi thuyền. Sau khi phi thuyền báo cáo thông tin an toàn cho các học sinh, nó từ từ bắt đầu bay về phía bầu trời phía trên Lãm Nguyệt Tinh, và nhanh chóng biến mất trên bầu trời.