Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1674
Cập nhật lúc: 2025-03-21 19:48:42
Lượt xem: 9
Nhưng, bất luận là cô hay Yến Thiếu Ngu, vận mệnh đã định sẵn họ không thể có một cuộc đời bình lặng như vậy.
Định mệnh của anh là liều mạng chiến đấu nơi tiền tuyến, là dùng tính mạng để đổi lấy quân công.
Anh không có sự lựa chọn nào khác.
Và nếu anh không thể đến gần cô, thì cô sẽ bước đến gần anh.
Cô không muốn trở thành người được bảo vệ.
Cô muốn đứng bên cạnh anh, muốn dùng chính năng lực của mình để cùng anh tồn tại, cùng anh đi qua những tháng ngày giông bão.
Khoảnh khắc đó, Yến Thiếu Ngu chợt nhận ra—anh không thể ngăn cản cô.
Bởi vì, từ trước đến nay, cô chưa bao giờ là người dễ dàng lùi bước.
Cô là Cố Nguyệt Hoài.
Cô sẽ không bao giờ đứng yên.
Cố Nguyệt Hoài muốn cùng anh , Yến Thiếu Ngu , sóng vai chiến đấu.
Ngay khi Cố Nguyệt Hoài nói xong , tiếng động cơ vụt tắt, không gian bên trong xe đột ngột chìm vào tĩnh lặng, nhưng chỉ một giây sau, sự yên bình ấy đã bị phá vỡ.
Một vòng tay mạnh mẽ siết lấy eo cô, kéo cô về phía trước. Chưa kịp phản ứng, một hơi thở nóng rực đã phủ xuống, rồi một nụ hôn cuồng dã nhấn chìm cô trong cơn lốc cảm xúc.
Nụ hôn không có sự dịu dàng, cũng chẳng chút thăm dò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1674.html.]
Là chiếm đoạt. Là khắc sâu.
Cánh môi anh phủ lên môi cô, mang theo một chút thô bạo, một chút gấp gáp, như thể muốn trút hết những kìm nén trong lòng.
Hơi thở của anh tràn ngập nơi đầu mũi, cuốn lấy thần trí cô, khiến lý trí vốn mong manh càng thêm tan rã.
Mà cô, vốn dĩ chưa từng nghĩ đến việc trốn tránh.
Giữa cơn hỗn loạn, trái tim đập hỗn loạn, cô mở to mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm kia, rồi đột nhiên đáp lại.
Khoảnh khắc ấy, tất cả lý trí đều tan biến.
Nhiệt độ trong xe không ngừng dâng cao, sự cuồng nhiệt hòa lẫn vào nhau, không còn phân biệt được ai đang chiếm đoạt ai, ai đang chiếm thế chủ động. Hơi thở của họ rối loạn, hòa quyện giữa không gian chật hẹp . Anh tựa như một cơn bão nhấn chìm cô, nhưng cô cũng không hề yếu thế.
Không biết đã qua bao lâu, Yến Thiếu Ngu mới buông cô ra.
Đôi môi anh vẫn còn nóng, hơi thở vẫn chưa kịp bình ổn, trong xe chỉ còn lại tiếng thở dốc của cả hai, không ai mở lời, chỉ có tiếng tim đập dội lại trong lồng ngực.
Bỗng nhiên, một tiếng ho khẽ vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng.
Cô chớp mắt, nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
Dưới ánh đèn mờ ảo, hơi thở của anh vẫn chưa hoàn toàn ổn định, nhưng điều thu hút ánh mắt cô hơn cả chính là—gương mặt anh.
Nga
Làn da trắng trẻo ấy, từ mang tai kéo dài xuống tận cổ, từng mảng ửng đỏ lan rộng, giống như bị người ta bôi lên một tầng phấn hồng mỏng manh.
Anh… đỏ mặt?
Cố Nguyệt Hoài ngẩn người, rồi bỗng bật cười.