Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1673

Cập nhật lúc: 2025-03-21 19:47:22
Lượt xem: 10

Cố Nguyệt Hoài là người anh yêu.

Là người anh đã quyết định cùng nắm tay đi hết cuộc đời.

Bởi vậy, anh có tư tâm.

Anh không muốn cô giống như anh, ngày ngày đối mặt với ranh giới sinh tử, sống một cuộc đời mà đến cả ngày mai cũng không dám chắc còn tồn tại.

Anh chọn chiến trường.

Không chỉ vì muốn đòi lại công bằng cho Yến gia.

Mà còn vì muốn bảo vệ những người quan trọng của anh , để họ có thể sống một cuộc đời bình yên, không cần bôn ba trong gió tanh mưa máu.

Mà những người quan trọng ấy, tất nhiên bao gồm cả cô.

Cố Nguyệt Hoài khẽ nâng mí mắt, ánh nhìn dừng lại trên bàn tay Yến Thiếu Ngu.

Cô chậm rãi đưa tay, đầu ngón tay lướt qua ngón cái của anh , chạm vào lớp chai sần hằn sâu nơi da thịt. Vết chai không phải thứ có thể hình thành trong một sớm một chiều, mà là dấu vết của vô số lần siết c.h.ặ.t t.a.y súng, là những năm tháng huấn luyện khắc nghiệt đã khắc sâu lên xương thịt anh .

Lòng bàn tay cô hơi lạnh, nhưng động tác lại dịu dàng đến bất ngờ, như một cơn gió nhẹ lướt qua.

Cô hờ hững mở miệng, giọng điệu bình thản nhưng lại kiên định đến cực điểm:

“Anh nói nhiều như vậy, nhưng chỉ một chuyện—em tuyệt đối sẽ không lùi bước.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1673.html.]

Khoảnh khắc đó, đôi mắt Yến Thiếu Ngu khẽ động.

Nga

Anh không lập tức quay đầu nhìn cô, chỉ im lặng thu lại ánh mắt, dõi theo con đường dài hun hút trước mặt. Trong tầm nhìn của anh , đường phố về đêm đen đặc như mực, những ánh đèn lẻ loi rải rác kéo dài như vô tận, tựa như vận mệnh mà anh đang phải đối mặt—một con đường chỉ có thể đi tới, không thể quay đầu.

Bàn tay nắm vô-lăng của anh chậm rãi siết chặt hơn, từng đốt ngón tay dần trở nên cứng đờ .

Anh vẫn luôn nghĩ mình có thể thuyết phục được cô.

Nhưng câu nói tiếp theo của cô lại làm nhịp tim anh chệch đi một nhịp.

Giọng cô vẫn nhẹ nhàng, nhưng từng lời lại tựa như sóng ngầm cuộn trào:

"Nhân sinh trên đời, vĩnh viễn không ai biết ngày mai hay bất ngờ, cái nào sẽ đến trước. Em chỉ muốn mỗi thời khắc đều có thể ở bên cạnh anh .”

Nếu là người ngoài nghe thấy, có lẽ sẽ cho rằng đây chỉ là một lời âu yếm .

Chỉ có Cố Nguyệt Hoài biết, đây không phải lời nói đơn thuần.

Cô thật sự nghĩ như vậy.

Cô đã trải qua quá nhiều thăng trầm, đã chứng kiến quá nhiều ly biệt.

Cô hiểu rõ hơn ai hết, thế gian này không có gì là chắc chắn.

Thù hận trong lòng cô vẫn chưa nguôi ngoai, nhưng với cô, điều quan trọng nhất không phải là những kế hoạch trả thù, mà là có thể bảo vệ những người quan trọng, là có thể cùng người mình yêu đi qua những ngày tháng bình lặng—cùng nhau ngắm hoàng hôn, cùng nhau ăn ba bữa cơm, cùng nhau trải qua bốn mùa xuân hạ thu đông.

Chỉ cần như thế, với cô, đã là đủ.

Loading...