Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1672

Cập nhật lúc: 2025-03-21 19:46:06
Lượt xem: 11

Cố Nguyệt Hoài hiểu rõ cái giá phải trả khi khoác lên người bộ quân phục ấy.

Anh cũng vậy.

Vậy mà cô vẫn lựa chọn bước vào.

Yến Thiếu Ngu biết rằng từ miệng Cố Nguyệt Hoài sẽ chẳng bao giờ thốt ra những lời khiến anh an lòng.

Việc cô làm quân y đã là chuyện đã định, nhưng mỗi lần nghĩ đến, lòng anh vẫn không thể chấp nhận được.

Anh không muốn cô đặt chân vào nơi ấy.

Dù cho cô có kiên cường đến đâu, dù cô có nói rằng mình không sợ, thì anh vẫn không thể yên lòng.

Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy sự bất lực len lỏi trong tâm trí.

Người khác có thể sợ hãi chiến tranh, nhưng anh thì không.

Thứ anh sợ… chính là mất cô.

Anh không dám tưởng tượng, một ngày nào đó, tin tức cô hy sinh trên chiến trường sẽ được truyền về. Anh không thể chịu đựng được cảnh phải đứng trước linh vị của cô, như bao lần anh đã tiễn đưa những chiến hữu khác.

Nga

Đó là điều anh không cho phép xảy ra.

Bàn tay đang siết chặt vô lăng chợt buông lỏng một chút. Cuối cùng, anh vươn tay, chậm rãi đặt lên mu bàn tay cô.

Động tác dịu dàng nhưng cũng đầy kiên định.

“Nguyệt Hoài, anh biết em muốn gì. Nhưng dù có là quân y, thì cũng phải có giác ngộ hy sinh vì tổ quốc, dù chỉ còn lại giọt m.á.u cuối cùng. Thời cuộc hiện nay không tốt, rất có thể sẽ bị điều động ra tiền tuyến… mà đó không phải là nơi em nên đến.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1672.html.]

Lời nói của anh không hề gay gắt, trái lại còn rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi chữ thốt ra đều mang theo trọng lượng nặng nề.

Anh không muốn cô ra chiến trường.

“Hơn nữa, dù chú Từ đã viết thư tiến cử em, nhưng nếu vào quân khu, em vẫn phải trải qua quá trình huấn luyện nghiêm ngặt của bộ đội, trở thành một quân nhân phụ trợ đủ tư cách. Những chuyện này không hề đơn giản, không phải cứ muốn là làm được."

Yến Thiếu Ngu dừng một chút, lại nói :

"Nếu em muốn làm bác sĩ, có thể chọn bệnh viện gần đây. Không nhất thiết phải vào quân khu."

Anh xưa nay không phải kẻ nhiều lời, nhưng tối nay lại liên tục mở miệng, đem tất cả những khó khăn, bất lợi của quân y ra nói rõ. Không chút che giấu, không chút uyển chuyển.

Anh muốn cô từ bỏ.

Anh muốn dùng lý lẽ để ngăn cô lại.

Nhưng anh cũng biết rõ, tất cả chỉ là phí công.

Dù hai người quen biết chưa lâu, nhưng anh hiểu tính cách cô. Một khi đã quyết định, cô sẽ không lùi bước. Ý chí kiên định như sắt, tâm tư vững chãi như đá tảng.

Cô là người luôn có kế hoạch, luôn có mục tiêu rõ ràng.

Chẳng hạn như với Điền Tĩnh—dù thời cơ không tốt, cô vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Đến thời khắc cuối cùng, khi đã nắm chắc phần thắng, cô mới ra tay, một kích chí mạng, không chừa đường lui.

Người như vậy, trong cốt tủy có sự tàn nhẫn lạnh lùng.

Người như vậy, quả thực rất phù hợp để làm quân nhân.

Nếu như giữa anh và Cố Nguyệt Hoài chỉ là mối quan hệ bình thường, có lẽ hắn sẽ vui vẻ vì có thêm một chiến hữu đáng tin cậy, một người có thể giao phó mạng sống nơi chiến trường.

Nhưng không.

Loading...