Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1675

Cập nhật lúc: 2025-03-21 19:49:15
Lượt xem: 11

Nam nhân này, vừa rồi còn bá đạo như muốn nuốt chửng cô, vậy mà giờ lại có thể lộ ra bộ dạng bối rối như thế sao?

Cô cười đến mức vai run nhẹ, đôi mắt cong lên, mang theo ý cười ranh mãnh:

"Yến Thiếu Ngu, anh… đỏ mặt rồi kìa ."

Trong giây lát, đôi mắt đen láy kia lóe lên một tia cảnh giác, như thể vừa bị chọc trúng điểm yếu.

Ngay sau đó, anh quay mặt đi, né tránh ánh nhìn của cô, bàn tay vô thức siết c.h.ặ.t t.a.y lái.

Một động tác nhỏ, nhưng lại khiến cô càng thêm bật cười.

Hóa ra, ngay cả một người như Yến Thiếu Ngu, cũng có lúc bối rối như thế này.

Sau khi bày tỏ tình cảm, cả hai không tiếp tục trì hoãn. Họ quay về nhà khách thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng trở lại khu đại viện thị ủy.

Nga

Khi họ đến nơi, tình hình đã ổn định hơn phần nào. Từ Xuyên Cốc cùng Tống Lâm và Bạch Kính đã bàn bạc xong đối sách giải quyết hậu quả. Dưới ánh đèn sáng rực, các bác sĩ khẩn trương làm việc, vội vã cấp cứu cho những người bị thương. Tiếng rên rỉ xen lẫn âm thanh dụng cụ va chạm, không khí vẫn còn nặng nề căng thẳng.

Giữa những người bị thương, Hứa Ân cũng đang nằm trên cáng, sắc mặt nhợt nhạt vì mất máu. Tuy cánh tay đã được băng bó nhưng ánh mắt cô ta vẫn ánh lên sự lo lắng, giọng nói khàn khàn vì kiệt sức:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1675.html.]

“Tay tôi… có ổn không?”

Bác sĩ đang cúi đầu xử lý vết thương, cẩn thận gắp viên đạn găm vào da thịt cô ta. Nghe câu hỏi, bác sĩ khẽ thở ra, dùng giọng điệu chắc chắn để trấn an:

“Miệng vết thương đã được cầm m.á.u kịp thời, không ảnh hưởng đến gân cốt. Có điều …” Bác sĩ chợt ngập ngừng, ánh mắt lóe lên tia nghi hoặc. “Đồng chí đã dùng loại thuốc cầm m.á.u gì vậy ? Sao hiệu quả cầm m.á.u lại tốt đến thế ?”

Hứa Ân chần chừ một chút , còn chưa kịp mở miệng , sắc mặt đột nhiên trở lên âm trầm .

Bác sĩ vừa băng bó vết thương vừa liếc nhìn Hứa Ân, nhưng chỉ trong chớp mắt, ông ta liền nhận ra có gì đó… sai sai.

Bác sĩ cảm thấy lông tơ trên gáy dựng đứng—cảm giác này chẳng khác nào vô tình chọc phải tổ kiến lửa!

Bác sĩ thầm nuốt nước bọt, não bộ nhanh chóng tua lại cuộc đối thoại vừa rồi. Mình có lỡ miệng hỏi điều gì không nên không? Hẳn là có rồi!

Trực giác sinh tồn mạnh mẽ lập tức cảnh báo: Ngậm miệng lại ngay!

Vì thế, bác sĩ giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, động tác thu dọn dụng cụ bỗng nhanh nhẹn lạ thường. Nếu như lúc đầu còn ung dung xử lý vết thương, thì giờ đây đã trở thành cuộc đua với chính mình—băng bó, cột chặt, cắt gọn, thu dọn, tất cả đều được hoàn thành nhanh chóng .

Hòm thuốc vừa đóng “cạch” một tiếng, bác sĩ đã đứng bật dậy như có lò xo dưới ghế, chắp tay nói một câu khách sáo lấy lệ: “Không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi nhiều là được.”

Sau đó, ông ta lập tức xách hòm thuốc, ba bước thành hai, vội vàng rời đi.

Loading...