Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1418

Cập nhật lúc: 2025-03-09 18:11:07
Lượt xem: 7

Cô không phải thánh nhân, cũng không có đủ sức để thay đổi cả thế giới. Nhưng chỉ cần còn khả năng, cô vẫn muốn đưa tay ra giúp đỡ, dù chỉ là một người, dù chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngủi này.

Dù có khó khăn đến đâu, cô cũng không thể thờ ơ.

Nga

Ngón tay Cố Nguyệt Hoài khẽ siết lại, cảm nhận rõ ràng có kẻ đang trói chặt cô, sau đó xốc cô vác lên vai .

Tiếng kêu thất thanh của Hổ Tử vang lên bên tai, những âm thanh nghẹn ngào và tuyệt vọng ấy cứa vào lòng cô như những nhát d.a.o sắc lạnh. Cô không cần mở mắt cũng biết cậu bé đang vùng vẫy đến mức nào, đang cố gắng níu kéo điều gì.

Chúng muốn mang cả hai đi.

Suốt dọc đường đi, Cố Nguyệt Hoài vẫn giữ nguyên dáng vẻ bất động, giả vờ hôn mê. Nhưng ẩn dưới vẻ yếu ớt ấy, những đầu ngón tay cô khẽ cử động, lặng lẽ gieo rắc từng hạt giống nhỏ dọc theo con đường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1418.html.]

Những hạt giống này đến từ Tu Di không gian—một nơi chỉ riêng cô có thể cảm nhận và kiểm soát. Chúng không phải những hạt giống bình thường, mà là dấu hiệu cô cố tình để lại, như từng viên sỏi nhỏ đánh dấu lối đi trong rừng sâu. Chỉ cần đến được hang ổ của bọn buôn người, cô có thể lần theo dấu vết này để tìm đường thoát thân.

Cô không biết mình bị khiêng đi bao lâu. Chỉ có sự lắc lư liên tục và những tiếng bước chân nặng nề đập vào nền đất lạnh lẽo nhắc cô rằng hành trình này vẫn chưa kết thúc. Cho đến khi cơn chao đảo ngừng lại, cơ thể cô bị thô bạo ném lên một bề mặt cứng ngắc. Lớp gỗ sần sùi, lạnh buốt áp vào làn da, xộc lên mùi ẩm mốc khó chịu—một chiếc xe đẩy thô sơ.

Bên cạnh, Hổ Tử cũng bị vứt xuống như một bao hàng vô tri. Cậu bé co rúm người lại, không dám động đậy.

Cô cảm nhận được một ánh mắt đang dõi theo mình. Không cần mở mắt, cô cũng biết đó là Hổ Tử. Cậu bé hẳn đang rất sợ hãi, nhưng vẫn lo lắng cô bị tổn thương . Trong thế giới đầy rẫy những kẻ vô cảm này, vẫn có một đứa trẻ yếu đuối , có một số phận bất hạnh , nhưng trong hoàn cảnh nguy hiểm lại vẫn quan tâm đến cô. Nghĩ đến điều đó, lòng cô chợt trùng xuống.

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh.

Bánh xe nghiến lên mặt đất gồ ghề, tạo nên những tiếng kẽo kẹt khô khốc, hòa lẫn với hơi thở nặng nề của những kẻ áp giải. Mỗi một cú xóc nảy là một lần Hổ Tử khẽ run rẩy. Cậu nghiến chặt răng, cố gắng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng cơ thể nhỏ bé kia vẫn không giấu được sự hoảng loạn.

 

Loading...