Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1419

Cập nhật lúc: 2025-03-09 18:12:26
Lượt xem: 10

Không ai lên tiếng.

Bóng tối vây quanh, chỉ còn những tiếng lạch cạch đều đặn của bánh xe, tựa như một khúc nhạc tang thương báo trước điều chẳng lành.

Cố Nguyệt Hoài vẫn nhắm mắt, duy trì hơi thở đều đặn như thể thật sự đã mất đi tri giác. Nhưng trong lòng cô, tất cả giác quan đều căng ra đến cực hạn.

Mỗi chuyển động, mỗi âm thanh, mỗi sự thay đổi dù nhỏ nhất đều không thoát khỏi sự quan sát của cô.

Cô cần phải ghi nhớ.

Bởi vì khi thời cơ đến, cô cần phải hành động.

Chiếc xe đẩy tiếp tục lắc lư trên con đường gồ ghề, mỗi cú xóc nảy càng khiến không khí trở nên ngột ngạt và khó chịu. Sau một quãng thời gian không rõ dài ngắn, cuối cùng, xe cũng dừng lại.

Không gian im ắng trong chốc lát, rồi những bước chân thô bạo tiến lại gần. Cô cảm giác cả cơ thể bị nhấc lên, những bàn tay thô ráp siết chặt lấy tay chân cô như thể cô chỉ là một bao hàng hóa vô tri.

Lưng cô chạm nền đất lạnh lẽo. Chưa kịp thích nghi với cơn tê buốt, một giọng đàn ông trẻ tuổi nhưng đầy thô tục đã vang lên, mang theo sự đắc ý lộ liễu:

“Hôm nay trúng mánh lớn rồi! Một đứa, hai đứa, toàn là hàng thượng phẩm! Đưa vào trong núi thì phí quá, có khi sẽ có người trả giá cao hơn đấy ."

Ngay sau đó, một giọng phụ nữ chua ngoa nhưng nịnh bợ vang lên:

“Ha ha, Hình ca, anh tinh mắt thật đấy! Cô gái này vừa trắng trẻo vừa xinh đẹp, kiểu gì cũng bán được giá cao. Đến lúc chia tiền anh nhớ cho em một phần kha khá đấy nhé!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1419.html.]

Một tiếng cười khẩy vang lên giữa màn đêm.

Đột nhiên, Cố Nguyệt Hoài cảm thấy cằm mình bị nắm chặt, những ngón tay thô kệch, chai sần như một gọng kìm sắt siết chặt làn da mỏng manh của cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên.

Mùi mồ hôi tanh nồng xộc thẳng vào mũi.

Cô cố gắng khống chế phản xạ ghê tởm, vẫn nhắm mắt, hơi thở ổn định như thể hoàn toàn mất tri giác. Nhưng trong bóng tối, ngón tay cô khẽ co giật, một dấu hiệu nhỏ bé đến mức không thể bị phát hiện .

Tên đàn ông được gọi là Hình Kiện hừ lạnh, giọng điệu chậm rãi nhưng không giấu được vẻ hài lòng:

Nga

“Hàng hiếm đấy. Da trắng, dáng người đẹp, nhìn có vẻ ngoan ngoãn, loại này đem ra đấu giá, mấy gã nhà giàu nhất định tranh nhau đến đỏ mắt.”

Hắn ngừng một chút, rồi bật cười khẩy:

“Đưa vào trong. Nhốt chung với lũ kia.”

Người phụ nữ tóc ngắn có vẻ hơi lưỡng lự, ngập ngừng hỏi:

“Nhốt chung? Không cần tách ra để quản lý riêng à?”

Hình Kiện nhướn mày, ánh mắt lạnh băng quét qua cô ta, giọng nói trầm xuống, mang theo một tia nguy hiểm:

“Hửm?”

Loading...