Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1417

Cập nhật lúc: 2025-03-09 18:10:23
Lượt xem: 7

Cậu đã mất quá nhiều rồi. Những gì ấm áp, những gì đáng lẽ thuộc về một đứa trẻ như cậu, tất cả đều bị cướp đi không chút thương tiếc. Cậu đã quen với đói khát, với lạnh lẽo, với những trận đòn roi không dứt. Nhưng chưa bao giờ cậu quen với cảm giác tuyệt vọng khi nhìn thấy một người còn sống sờ sờ trước mắt lại biến mất trong tay bọn buôn người.

Cậu đã từng chứng kiến quá nhiều. Những đứa trẻ như cậu, từng có tên, từng có giọng nói, từng có hy vọng, rồi chỉ trong chớp mắt, tất cả đều bị nghiền nát. Chúng bị đưa đi, rồi sau đó không bao giờ quay lại nữa.

Cậu không thể để cô trở thành một trong số họ!

Không thể để người duy nhất nhìn cậu mà không có sự khinh ghét cũng biến mất như thế!

Cậu run rẩy bò dậy, cơ thể gầy yếu nhưng trong đôi mắt lại bùng lên sự quyết tuyệt. Dù có bị đánh, bị đẩy ngã bao nhiêu lần đi chăng nữa, cậu cũng không thể dừng lại. Vì cậu biết—nếu không làm gì cả, cô sẽ bị bóng tối nuốt chửng, giống như tất cả những người cậu từng thấy.

Cố Nguyệt Hoài liếc mắt nhìn cậu bé đang vùng vẫy trong tuyệt vọng. Đôi môi cô khẽ mím lại, ngón tay khẽ động, nhưng rồi cô chậm rãi nhắm mắt, mặc cho chiếc khăn tẩm thuốc mê bịt chặt mũi miệng mình.

Một mùi hương quen thuộc xộc vào khứu giác—mùi thuốc mê. Những kẻ này rõ ràng đã chuẩn bị từ trước, nhắm thẳng vào cô mà ra tay. Nhưng bọn chúng không biết, cô không dễ dàng gục ngã như vậy. Cơ thể cô có khả năng tự chữa trị, làm sao có thể bị thứ thuốc mê này làm cho choáng váng?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1417.html.]

Bên kia, cậu bé ăn mày vẫn không ngừng giãy giụa. Những tiếng "A a a" tuyệt vọng bật ra từ cổ họng cậu, từng cử động nhỏ bé ấy đều mang theo sự sợ hãi cùng bất lực đến cùng cực.

Cậu muốn cứu cô.

Nhưng cậu chỉ là một đứa trẻ đơn độc giữa thế gian tàn nhẫn này, yếu ớt đến mức ngay cả việc bảo vệ bản thân cũng đã là điều xa xỉ, thì lấy gì để chống lại bọn chúng?

Nga

Cố Nguyệt Hoài giả vờ nhắm mắt, để mặc bản thân rơi vào tay người phụ nữ tóc ngắn.

Trong lòng cô thoáng hiện một nụ cười tự giễu.

Thù lớn còn chưa trả, con đường phía trước vẫn còn mịt mù, ngay cả bản thân cô cũng đang chật vật để sinh tồn trong thế giới khắc nghiệt này. Nhưng dù vậy, cô vẫn không thể nhắm mắt làm ngơ trước những bi kịch đang diễn ra ngay trước mắt.

Hổ Tử chỉ là một đứa trẻ đáng thương trong vô số nạn nhân của bọn buôn người. Nhưng ngoài cậu bé ra, còn biết bao nhiêu đứa trẻ khác cũng đang chịu cảnh tương tự? Chúng bị đẩy xuống vũng bùn, bị dày xéo cả thể xác lẫn tâm hồn, trở thành công cụ mưu lợi cho những kẻ tàn nhẫn.

Nghĩ đến điều đó, lòng cô trĩu nặng.

Loading...