Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1354

Cập nhật lúc: 2025-03-07 11:31:42
Lượt xem: 9

Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, tay vẫn giữ chặt Từ Đông Mai, giọng nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng: “Thím à , nếu chị dâu tôi đã đoạn tuyệt quan hệ với các người, thì thật sự không nên làm phiền cuộc sống của chúng tôi nữa. Thím thấy có đúng không?”

Lời này nếu là người khác nói ra , Từ Đông Mai nhất định sẽ ' đại khai sát giới ' , mắng cho đối phương không kịp há mồm ra phản bác , nhưng cố tình người nói lại là Cố Nguyệt Hoài . Đối diện với Cố Nguyệt Hoài , Từ Đông Mai dù phẫn nộ nhưng sự sợ hãi lại càng nhiều hơn , bà ta siết chặt môi, ánh mắt đầy thù hận như muốn xé toạc Cố Nguyệt Hoài ra. Phẫn nộ dâng trào trong lòng, nhưng lại không dám mở miệng. Sự sợ hãi khiến bà ta không dám hành động theo bản năng .

Nga

Từ Đông Mai luôn coi Bạch Mân là một công cụ tài chính, một "hũ vàng" để giải quyết khó khăn tài chính cho gia đình Bạch. Bà ta tính toán bán Bạch Mân để lấy tiền làm sính lễ cho con trai và của hồi môn cho con gái ruột. Nếu không làm vậy, mọi gánh nặng tài chính sẽ đổ lên vai bà và lão Bạch, mà số tiền đó đâu phải là nhỏ ? 

Cố gia đánh bàn tính vang như vậy , còn không phải là không muốn cho Bạch gia ' lễ hỏi ' hoành tráng sao ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1354.html.]

Từ Đông Mai trong lòng không ngừng xoay chuyển. Nếu Bạch Mân đã quyết tâm không đi theo bà ta về nhà nữa, vậy thì để lại cho Cố gia cũng được  ? Có điều , không thể dâng Bạch Mân cho Cố gia không như vậy được , dù sao cũng phải đòi lại một bút lễ hỏi hoành tráng . 

Nghĩ vậy, Từ Đông Mai nở một nụ cười gượng gạo, miệng cười nhưng trong lòng lại đang chịu đựng cơn đau, cố gắng nói: “Bé à , cháu xem , chúng ta giờ chẳng phải đã thành thông gia rồi sao? Đã là thông gia rồi thì có chuyện gì không thể thương lượng đâu , nói cái gì mà ' ngồi tù ' với ' cơm lao ' chứ ."

“bé thả tay thím ra đi, chúng ta vào trong nhà từ từ nói chuyện . Được không?” Từ Đông Mai vừa nói xong, lại lo Cố Nguyệt Hoài không đồng ý, liền vội vàng quay sang Cố Chí Phượng ' tìm kiếm sự giúp đỡ '. Lúc này bà ta đối với Cố Chí Phượng không còn là sự khinh thường như ban nãy nữa , mà là cười nịnh nọt: “Thông gia , thông gia, chúng ta không thể vào trong nhà ngồi xuống từ từ nói chuyện sao?”

“Ông nói một chút, hai nhà gợp lại thành một , quả là duyên phận tốt mà. Nháo đến mức này cũng không hay ho chút nào, phải không?”

Từ Đông Mai một bên nói,một mặt khác không ngừng liếc mắt ra hiệu đối với Bạch Sơn đang đứng một bên. “Lão Bạch, vẫn là ông nói đi , mau nói với thông gia nhà chúng ta: Có chuyện gì cứ từ từ nói, hà tất phải làm mọi chuyện căng thẳng như vậy ? Làm phiền hàng xóm láng giềng quá cũng không tốt lắm đâu .”

Loading...