Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1355
Cập nhật lúc: 2025-03-07 11:32:08
Lượt xem: 5
Bạch Sơn tuy trong lòng không vui, cảm thấy mình bị gọi ra làm con chim đầu đàn, nhưng ông ta nghe lời Từ Đông Mai nghe đã thành thói quen , nghe Từ Đông Mai nói không thể không chậm rãi bước ra.
Bạch Sơn siết c.h.ặ.t t.a.y trong tay áo, ánh mắt hướng về phía Cố Chí Phượng, nhẹ nhàng nói: “Lão Cố, ông cũng nghe rồi đấy. Chúng tôi đến đây chỉ vì lo lắng cho con gái. Nếu con bé ấy cứ tiếp tục như vậy đi theo lão đại nhà ông, làm sao có thể có được một cuộc sống yên ổn và hạnh phúc được? Ông là bậc làm cha làm mẹ, hẳn là hiểu nỗi lòng này.”
Không thể không thừa nhận, cách Bạch Sơn xử lý tình huống khéo léo hơn rất nhiều so với Từ Đông Mai với thái độ hùng hổ. Lời nói của Bạch Sơn tuy có vẻ yếu đuối, không có chút cứng rắn hay chống đối nào, nhưng chính sự lo lắng và khiêm nhường thể hiện qua câu nói đó lại chính là yếu tố quan trọng khi muốn thuyết phục người khác. Ông ta biết rằng, trong hoàn cảnh này, sự mềm mỏng và thấu hiểu sẽ dễ dàng kéo được sự đồng cảm từ phía đối phương hơn là sự cứng rắn hay tranh cãi.
Nga
Câu nói của ông ta khiến cho lời nói của hắn mang lại cảm giác gần gũi, dễ chịu. Ông ta không áp đặt hay yêu cầu trực tiếp, mà dùng cách nói khéo léo, mềm mại để tạo ra một không khí hòa nhã, khiến người nghe cảm thấy khó từ chối mà không làm mất lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1355.html.]
Cố Chí Phượng nhìn Cố Nguyệt Hoài và Bạch Mân, ánh mắt lướt qua một lượt rồi nở nụ cười nhẹ nhàng, nói: “Nói chi vậy , hẳn là nên như vậy ."
Sau đó ông hướng về nhóm quần chúng đang hóng hớt bát quái , nói :" Đây là việc nhà, chúng tôi sẽ đóng cửa tâm sựđể tránh làm ảnh hưởng đến mọi người ."
Giọng nói của ông nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, cảm giác bình thản nhưng lại rõ ràng, cứng rắn .
Từ Đông Mai cố gắng kìm nén cơn đau đang hành hạ nơi cổ tay, nhưng trên môi bà vẫn hiện lên một nụ cười gượng gạo: “Đúng vậy, thông gia nói rất đúng, chúng ta nên ngồi lại từ từ trò chuyện.”
Nhưng trong lòng bà ta, những cơn tức giận và bất mãn không ngừng dâng lên, như ngọn lửa âm ỉ không thể dập tắt. Bà ta thầm nghĩ, Cố gia đề nghị ngồi lại thương lượng, đó chính là cơ hội mà bà đã chờ đợi. Bà ta sẽ không để nó vuột mất. Bà ta nhất định phải tìm cách công phu sư tử ngoạm , "ngoạm" một khoản lớn từ Cố gia , không thể để cơ hội này trôi qua vô ích. Đây là lúc để bà giải quyết triệt để mọi chi phí có thể phát sinh cho hôn sự của con trai, con gái ruột thịt của bà ta sau này, để nó không trở thành gánh nặng mà Bạch gia phải gánh vác trong tương lai.