Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1353

Cập nhật lúc: 2025-03-07 11:31:01
Lượt xem: 13

Cô đã không còn là đứa trẻ dễ dàng bị thao túng, và nếu không phản kháng, cô sẽ mãi mãi bị giam cầm trong vòng kiểm soát của Từ Đông Mai.

Cố Nguyệt Hoài bước tới, khuôn mặt lạnh lùng như băng giá, ánh mắt sắc bén đầy quyền lực. Ngón tay nàng nhẹ nhàng nhưng cứng rắn nắm lấy Từ Đông Mai, như một cái kìm sắt không thể cử động.

Từ Đông Mai bất ngờ cảm thấy một sức mạnh vô hình đẩy mạnh vào cơ thể mình, khiến bà ta không thể kịp trở tay. Sắc mặt bà tái nhợt, thân thể lảo đảo, đôi chân như muốn khuỵu xuống đất. Bà ta buông lỏng tay ra khỏi Bạch Mân, không còn chút sức lực nào để giữ chặt cô. Tiếng kêu thảm thiết vang lên: “Cô… buông tay ra! Cô mau buông tay!”

Cố Nguyệt Hoài ánh mắt lạnh lẽo đến cực độ , nhưng khoé môi lại giơ lên một nụ cười , nhẹ nhàng ' quan tâm ' Từ Đông Mai : "Thím , làm sao vậy ?"

Từ Đông Mai, đau đớn đến mức lăn lộn trên mặt đất, chiếc áo khoác dày cũng không thể che giấu nổi mồ hôi lạnh đang toát ra trên sống lưng.

Bạch Mân không muốn suy nghĩ thêm nữa, vung tay một cái, lùi ra phía sau vài bước, gương mặt cô thoáng hiện lên sự lạnh lùng: “Từ Đông Mai, sau này cuộc sống của tôi trở lên như thế nào là việc của chính tôi , không mượn bà quan tâm . Cút đi !"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1353.html.]

“Thím à , chị dâu tôi đã nói rõ ràng như vậy rồi, nếu các người vẫn còn muốn dây dưa, thì thật sự là làm phiền người khác quá mức rồi.”

Cố Nguyệt Hoài vừa dứt lời, liếc nhìn Từ Đông Mai và nhóm người của Phàn Căn Đại đội đi theo với vẻ nghiền ngẫm, cười nói : “Làm phiền người khác, hình như là phải ngồi tù, đúng không? Hiện tại tình hình đang rất khó khăn, nếu các người thật sự khó khăn đến mức muốn đi ăn ' cơm lao ' , thì tôi cũng có thể cầu xin giúp các người một chút , để các người được đưa vào đó.”

Lời của Cố Nguyệt Hoài tuy là cười mà nói, nhưng lại khiến cho mọi người xung quanh bỗng cảm thấy một cơn lạnh lẽo dâng lên.

Những từ như “Cảnh sát nhân dân”, “Ngồi tù”, thậm chí là “Ăn cơm lao ” đối với những người bình thường như bọn họ không khác gì một tiếng sét đánh ngang tai. Họ chỉ là những người dân đen, tóc húi cua, chẳng có chút quyền lực hay danh vọng, nếu thật sự vướng vào chuyện này thì cuộc đời coi như tiêu tan, không còn gì cứu vãn được nữa.

Sắc mặt của Từ Đông Mai trở nên khó coi, tay bà run rẩy, cầu xin trong tuyệt vọng: “Buông tay, cầu xin cô, buông tay!”

Những người đứng ngoài nhìn vào có thể chỉ nghĩ rằng bà đang bị Cố Nguyệt Hoài giữ lại, nhưng thực tế, cảm giác đau đớn Từ Đông Mai phải cảm nhận là không thể diễn tả bằng lời. Cảm giác ấy giống như có một mũi kim sắc nhọn đ.â.m vào da thịt, đau đớn đến mức bà hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình để quên đi. 

Nga

 

Loading...