Phu quân mỹ nhân tóc bạc mắt đỏ của ta - Chương 70

Cập nhật lúc: 2025-03-10 22:51:56
Lượt xem: 1

Tam Điện hạ suýt nữa cắn phải lưỡi của mình.

Nàng sao lại đến đây?

“Sao nàng lại đến đây?”

Nói ra thì dài dòng.

Thẩm Nguyên Tịch trằn trọc mãi không ngủ được, cứ nghĩ đến việc mình đang ở trong phủ của Tam Điện hạ, nằm trên giường của chàng, trên chăn gối còn vương mùi hương của chàng, lòng nàng bỗng rối bời không yên.

Nằm đó một lúc lâu, nhịp tim của nàng vẫn không bình ổn. Cuối cùng đành phải bối rối ngồi dậy, rón rén ra ngoài cửa sổ gọi vài tiếng “Tam Điện hạ,” muốn nhờ chàng đưa mình về phủ tướng quân.

Nàng muốn xem phủ tướng quân cần tu sửa ở đâu, hơn nữa… dù sao cũng phải về nhà trước khi trời sáng, nếu không chắc chắn sẽ bị phát hiện là mình đã “không kiềm chế nổi” mà ở lại qua đêm trong Tam vương phủ khi chưa thành hôn.

Nhưng gọi mãi chẳng thấy Tam Điện hạ đáp lời.

May

Nàng mạnh dạn bước ra ngoài hành lang, thử gọi chàng từ đông sang tây, từ nam qua bắc.

Vẫn không có hồi đáp.

Nàng cắn răng, đỏ mặt gọi: “Tiêu Lâm Sóc?”

Ban đầu chỉ là tiếng gọi nhẹ như muỗi vo ve, nhưng sau đó nàng lại thấy vo ve như vậy không đủ trịnh trọng, chẳng có tác dụng gì. Dù gì cũng đã gọi hai lần rồi, cứ gọi lớn thêm một chút thì có làm sao? Chẳng lẽ Tam Điện hạ lại có thể nuốt chửng mình?

Thế là Thẩm Nguyên Tịch hô vang một tiếng trong trẻo: “Tiêu Lâm Sóc!”

Gọi xong, một cơn gió rơi xuống bên cạnh nàng, người đến không phải là Tam Điện hạ mà là lão bộc.

Lão bộc ngước mắt nhìn nàng, sau cùng, từ dưới áo choàng thò ra một bàn tay gầy gò như vỏ cây khô, chỉ về một hướng, cuối cùng dẫn nàng đi.

Hơi nước và mùi hương đã toả đến tận cửa.

Tam Điện hạ đang tắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-my-nhan-toc-bac-mat-do-cua-ta/chuong-70.html.]

Thẩm Nguyên Tịch chầm chậm đi tới, lão bộc thấy nàng do dự thì nói: “Điện hạ ở trong đó, vào đi. Nếu không ngài sẽ ngủ luôn, muốn nhờ ngài làm gì thì phải chờ đến sáng mai.”

Thẩm Nguyên Tịch nghe vậy đẩy cửa bước vào, đứng ngây người ở phòng ngoài, ấp úng nói việc muốn về phủ tướng quân, nhưng bên trong vẫn im ắng.

Thẩm Nguyên Tịch lo sợ chàng đã ngủ mất, nghĩ ngợi một lúc, rồi cũng do lòng hiếu kỳ thúc đẩy, nàng bước qua giá y phục, đi vào trong làn hơi ấm mịt mờ.

Nàng khẽ gọi Tam Điện hạ, vẫn không có tiếng đáp, nhưng qua làn hơi mờ ảo, nàng thấy Tam Điện hạ đang dựa vào mép hồ nước, nhíu chặt lông mày, thỉnh thoảng còn rên khẽ như đang rất đau đớn.

Thẩm Nguyên Tịch tiến lại gần, ngồi chồm hổm bên bờ hồ, đưa một ngón tay ra, rất khẽ khàng và thận trọng, chạm nhẹ vào bờ vai nổi lên mặt nước của Tam Điện hạ.

Da trắng như ngọc, xúc cảm… rất mềm mại.

Thẩm Nguyên Tịch ghé sát, vừa định mở miệng gọi tên chàng thì Tam Điện hạ bỗng mở mắt, đôi mắt ấy… lại sáng rực lên.

Tam Điện hạ hỏi: “Sao nàng lại đến đây?”

Thẩm Nguyên Tịch nuốt xuống ý định muốn quay về phủ, đáp lại ánh mắt kinh ngạc của chàng.

“Ngài từng nói, có gì cần giúp cứ gọi tên ngài, ngài sẽ đến. Ta đã gọi, gọi rất nhiều lần… nhưng… vị lão nhân gia ấy…”

“Vân Tinh.” Tam Điện hạ khẽ đáp.

Thẩm Nguyên Tịch nhớ đến lão bộc tên Vân Tinh, cảm thấy cái tên rất hay, mà lão lại rất uy nghiêm, khiến nàng khó mở lời. Sau một chút do dự, nàng đáp: “Vân Tinh lão nhân gia nói ngài ở đây, nên ta đến.”

Giải thích xong, nàng lại xem xét lời mình vừa nói, chợt cảm thấy chưa chắc đã rõ ý. Trước khi Tam Điện hạ kịp nói gì, nàng vội vàng nói tiếp: “Ta vốn đứng ngoài kia… chỉ đứng ở ngoài thôi, nhưng sợ ngài ngủ sẽ không nghe thấy gì, nên ta mới vào.”

Thật ra là nàng muốn vào để xem thử. Ý nghĩ thật của mình làm mặt Thẩm Nguyên Tịch nóng bừng.

“Có lạnh không?” Tam Điện hạ dường như hiểu nhầm, bèn nắm lấy tay nàng.

Tay Thẩm Nguyên Tịch hơi lạnh, nhưng khi được tay chàng ấm áp bao bọc, sự ấm áp đó khiến khuôn mặt nàng lại càng đỏ. Thẩm Nguyên Tịch không dám nhúc nhích, còn Tam Điện hạ thì chẳng buông tay ra. Nàng khẽ động nhẹ, chàng như nhận thấy nhưng lại làm như không biết, nắm tay nàng chặt thêm một chút.

Loading...