Phu quân mỹ nhân tóc bạc mắt đỏ của ta - Chương 71

Cập nhật lúc: 2025-03-10 22:51:58
Lượt xem: 0

Trong lúc nàng bối rối tìm cách thoát khỏi tình huống, mắt nàng bắt gặp một con quạ lấp lóe bên cạnh, bèn vội chỉ: “Nó… sao lại đỏ lên vậy?”

Con quạ trước kia được bao bọc bởi bọt nước xanh lam, nay chuyển thành màu đỏ như máu, nhìn tựa như một trái tim đang đập.

“Là huyết dưỡng, để chữa thương.” Tam Điện hạ giải thích, ánh mắt thoáng ý cười nhìn con quạ.

Thẩm Nguyên Tịch chớp mắt, nghe tiếng nước xao động bên tai. Đến khi làn sương mờ tan đi, Tam Điện hạ đã bước ra khỏi hồ nước, mặc sẵn trung y, khoác lên chiếc áo bạch ngân từ giá áo.

Nàng ngước nhìn giá áo trống trơn, không nhịn được thán phục: “Nhanh thật!”

Chàng làm sao mà làm được vậy chứ?

“Nàng đến vì chuyện gì?” Chàng hỏi, nhẹ nhàng buộc lại đai áo, cúi người xuống hỏi tiếp, “Là thiếu thứ gì hay ngủ không yên?”

Mái tóc chàng còn ướt chút, dưới ánh sáng tạo thành một quầng sáng mờ, nhưng các sợi tóc ấy đều đã khô ráo.

“Ta… muốn về nhà,” Thẩm Nguyên Tịch vừa nhìn tóc chàng vừa đáp, “Vả lại ta và điện Hạ chưa thành thân, nếu để người khác biết ta lưu lại ở Tam Vương phủ qua đêm…”

“Ra vậy.”

May

Tam Điện hạ khẽ gật đầu, kéo tay áo lên, bất chợt bế nàng sải bước ra ngoài.

Thẩm Nguyên Tịch phải siết chặt môi mới không bật ra tiếng, rồi mơ hồ nhận ra chàng không hề lau mình, nhưng tóc và cả y phục đều khô ráo, không vương chút nước.

Mãi nghĩ, nàng lại nhìn vào một sợi tóc chàng lắc lư trước mắt, nàng rất muốn chạm thử xem thế nào, nhưng giờ mà đưa tay thì quá rõ ràng, chàng sẽ phát hiện mất.

Tam Điện hạ lại đặt nàng xuống giường, nhìn tấm chăn quen thuộc, lòng nàng như đi cả một vòng lớn rồi quay về vấn đề chính.

“Tam Điện hạ, ý ta là ta muốn về phủ tướng quân.”

“Ta hiểu hết lo lắng của nàng. Trước khi mặt trời lên, ta sẽ đưa nàng về.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-my-nhan-toc-bac-mat-do-cua-ta/chuong-71.html.]

Thẩm Nguyên Tịch há miệng, không tìm được lý do nào thuyết phục. Hôm nay thành có lệnh giới nghiêm, lại bị U tộc xâm nhập, dân chúng trong thành đều đóng cửa tránh nạn. Chỉ khi trời sáng người ta mới ra khỏi nhà, còn ai phát hiện ra nàng?

“Ta… không ngủ được.” Nàng thở dài, thú nhận sự thật.

Tam Điện hạ không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng, vỗ vỗ vài cái. “Không cần sợ,” Chàng nói, “Ngủ đi.”

Chàng tưởng nàng vì chuyện đêm nay mà sợ không ngủ được.

Thẩm Nguyên Tịch lắc đầu, khẽ nói: “Không… không phải sợ, là ngủ không được.”

Giọng nàng như có chút ấm ức, lại mang chút ý làm nũng.

Tam Điện hạ im lặng một lúc, tay đặt lên miệng trầm ngâm, rồi ngồi bên giường, hỏi: “Nàng có muốn nghe kể chuyện không?”

Thẩm Nguyên Tịch giật mình, nghĩ chàng coi nàng là con nít sao? Vừa định nói vì chàng ngồi đây nên nàng mới không ngủ được, thì nghe chàng nói: “Ta sẽ kể cho nàng nghe về U tộc, nàng cũng nên biết những điều này.”

Điều này lại khiến nàng hào hứng.

Tam Điện hạ suy nghĩ một lúc, mày nhíu lại tỏ vẻ đắn đo. Rõ ràng, chàng không phải người giỏi kể chuyện. Hoặc cũng có thể nói, ba trăm năm qua chàng chưa từng nghiêm túc kể chuyện cho ai nghe.

Thẩm Nguyên Tịch hỏi: “Tam Điện hạ, phụ thân của ngài vẫn ổn chứ?”

“Ông ấy vẫn ổn. U tộc có cảm ứng đặc biệt với huyết mạch, có thể cảm nhận liên kết giữa huyết mạch truyền thừa, Tẩm Nguyệt và mẫu thân ta vẫn còn sống.”

Thẩm Nguyên Tịch cúi đầu ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Từ lâu ta muốn hỏi, vì sao điện hạ lại gọi thẳng tên phụ thân?”

“Do thói quen.” Tam Điện hạ lặng một lúc, thả lỏng dựa vào giường, nói: “Thực ra vì lúc còn nhỏ, có lần ta gọi ông là ‘phụ thân,’ ông ấy chẳng may trượt chân ngã xuống vực Long Kỳ. Khi trèo lên, ông bảo ta rằng, lời trẻ thơ là lời linh tính, cẩn thận thì cứ gọi tên ông là được.”

Thẩm Nguyên Tịch nghe mà thầm kinh ngạc, lại thấy phụ thân của chàng thật thú vị, hỏi tiếp: “Vậy mẫu thân của điện hạ thì sao?”

“Người cũng ổn. Ta nghĩ, chắc là sau khi phụ thân ngộ ra thiên đạo rồi chìm vào giấc ngủ, mẫu thân đã đưa ông ẩn náu đâu đó.”

Loading...