Phu quân mỹ nhân tóc bạc mắt đỏ của ta - Chương 68
Cập nhật lúc: 2025-03-10 22:51:53
Lượt xem: 0
Lần này Tam Điện hạ dùng “cộng mục” để đọc lại cảnh tượng và âm thanh mà Ô Dạ đã gặp phải trước khi bị “chặn giết.”
Sau khi Ô Dạ tự đông cứng mình, ký ức còn sót lại cũng chẳng nhiều. Tam Điện hạ bắt đầu “cộng mục” từ lúc nó vượt qua cột mốc của ranh giới.
Cột mốc biên giới Đại Chiêu là thứ có thể nhìn thấy, đó là một ngọn núi tuyết. Vượt qua ngọn núi ấy là một cột mốc chỉ có U tộc mắt đỏ mới có thể thấy trong đêm – cột mốc thực sự của ranh giới.
Nó là một cây hồng thụ, được nuôi dưỡng từ m.á.u của Tẩm Nguyệt.
Chín năm trước, khi chàng quay về U tộc, cây hồng thụ này vẫn còn tươi tốt. Hiện tại, qua mắt Ô Dạ, chàng nhìn thấy một cái cây gần như khô héo, không còn mấy chiếc lá, chỉ còn lại những nhánh cây khẳng khiu.
Một trạng thái kỳ lạ, không giống như sắp chết, mà như đang ngủ đông không phòng bị.
Tam Điện hạ trong lòng dường như đã hiểu phần nào, chắc chắn Tẩm Nguyệt vẫn chưa chết, chỉ là trạng thái có vẻ không ổn.
Bay qua con sông phân cách là tới núi Mịch Tu – lãnh địa của U Chủ Tẩm Nguyệt, toàn bộ dãy núi kéo dài đều là nơi Tẩm Nguyệt cư ngụ. Đỉnh núi chính gọi là Tú Phong, trên đỉnh có một cung điện gọi là An Tẩm cung, bình thường Yến Lan sẽ ở đây, mà nơi Yến Lan ở, Tẩm Nguyệt cũng sẽ không rời nửa bước.
Nhìn theo hướng bay của Ô Dậu, mục tiêu của nó cũng là An Tẩm cung.
An Tẩm cung này không phải lúc nào cũng có tên như vậy, nhưng Tam Điện hạ không biết tên nó lúc ban đầu, chỉ biết đây là tổ ấm mà Tẩm Nguyệt đã sống từ bé, trải qua hàng ngàn lần thay đổi tên gọi. Trước khi gặp Yến Lan, nó từng có tên là Bất Miên cung trong suốt hai trăm năm ngắn ngủi.
Tẩm Nguyệt đã từng nói rằng mình mất ngủ suốt ba mươi năm, khó mà chợp mắt, cảm giác như mình sắp tan biến thành tro bụi, may mắn thay, có một hậu bối không biết lễ độ đã tạo ra một chuyện lớn, khiến ông gặp Yến Lan.
Từ đó về sau, ông không còn mất ngủ nữa, Tẩm Nguyệt tự mình nói: “Mỗi ngày đều mong được ngủ, ngủ rất ngon.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-my-nhan-toc-bac-mat-do-cua-ta/chuong-68.html.]
Vì vậy, cung điện được đổi tên thành An Tẩm cung.
Ô Dạ bay vào cung cấm yên tĩnh, không gặp Yến Lan, cũng chẳng thấy Tẩm Nguyệt.
Nó rất nhanh bị đám hậu bối Triều Hoa phục kích trong cung bắt được.
Vào khoảnh khắc bị phục kích, trái tim Ô Dạ suýt chút nữa bị xuyên qua. Dựa vào kinh nghiệm trăm năm, nó nghiêng mình tránh né kịp thời, đồng thời đông cứng bản thân, giữ lại được một chút sức sống.
May
Trong khi đó, ý thức của Tam Điện hạ vẫn không bị đẩy ra.
Chàng vẫn có thể thấy những chuyện xảy ra tiếp theo.
Lúc này không thể không nhắc đến, Ô Dạ quả thật là một nhĩ thính thông minh, nó còn táo bạo rút ra một chút ý thức, giữ lại thị giác và thính giác trong chốc lát.
Ngay khoảnh khắc bị tấn công, con quạ già này đã nghĩ đến “có ích cho Tam Điện hạ về sau cộng mục tra xét,” vừa cố gắng sinh tồn, vừa giúp chàng dọn đường.
Tam Điện hạ hồi nhỏ không hài lòng với nhĩ thính của mình, chàng thích những thứ hoa lệ xinh đẹp, vì vậy đã chất vấn Tẩm Nguyệt, tại sao lại chọn một con quạ bình thường làm nhĩ thính cho chàng, hơn nữa tiếng kêu của nó còn vô cùng khó nghe, trong khi nhĩ thính của Tẩm Nguyệt lại là một con phượng hoàng rất đẹp, tiếng kêu cũng êm tai.
Tẩm Nguyệt bảo chàng, chim cũng như người, không thể nhìn bề ngoài mà đoán được. Khi ông đi tìm nhĩ thính cho con trai thì vô tình phát hiện ra con quạ này. Con quạ này khó bắt hơn cả phượng hoàng, lại là một tên già đời xảo quyệt, mang thân phận Ô Linh bình thường mà sống yên ổn trong rừng sâu suốt hai trăm năm, kinh nghiệm sinh tồn tuyệt đối phong phú. Tẩm Nguyệt đã mất nửa năm để thuyết phục nó ký huyết khế.
“Ta đã nhìn qua con, con giống mẹ mình, tuy thông minh nhưng vốn dĩ là người chính trực. Nếu bên cạnh không có một lão giang hồ trung thành và khéo léo, con sẽ dễ bị thiệt. So với linh phượng hay linh hạc, thứ tự mình thoát ra từ bùn lầy như thế này mới hợp với con nhất.”