Phu quân mỹ nhân tóc bạc mắt đỏ của ta - Chương 67
Cập nhật lúc: 2025-03-10 22:51:51
Lượt xem: 1
“…Chẳng lẽ là dược?”
Máu của người U tộc cũng thật kỳ diệu, vừa có thể trường sinh bất lão, lại dường như có thể chữa bách bệnh. Vậy, mẫu thân của Tam Điện hạ, Công chúa Yến Lan, bà hiện giờ là người hay là U tộc? Xem ra chắc hẳn cũng trường sinh rồi, nhưng bà có già đi không? Còn bệnh tật thì sao?
Hương thơm quen thuộc lại thoang thoảng bay đến, Tam Điện hạ đã quay lại.
Chàng mang theo chậu nước trong, sau đó làm ướt khăn tay.
Thẩm Nguyên Tịch xua tay nói: “Không dám làm phiền Tam Điện hạ, để ta tự làm…”
Tam Điện hạ khẽ “suỵt” một tiếng: “Đừng động.”
Thẩm Nguyên Tịch nghĩ rằng sợ làm phiền con quạ đang trị thương, không nhúc nhích cũng không nói gì, để Tam Điện hạ nắm lấy tay nàng, chầm chậm lau cho nàng thật cẩn thận.
“Ở đây rất an toàn.” Tam Điện hạ nói.
“Hửm?”
“Tối nay cứ nghỉ ở đây, cần gì thì gọi tên ta.”
Thẩm Nguyên Tịch thầm nghĩ, gọi là Tam Điện hạ? Hay là gọi tên ấy?
“Cơ mà… nàng hẳn là biết tên ta chứ?” Tam Điện hạ nói.
Thẩm Nguyên Tịch gật đầu.
“Ta tên gì?” Tam Điện hạ nghiêng đầu hỏi.
Nàng không dám trả lời.
“Nàng có biết không?” Thẩm Nguyên Tịch lại gật đầu, đồng thời nhìn Tam Điện hạ bằng ánh mắt rất chắc chắn.
“Sao ta lại cảm thấy nàng không biết nhỉ, vậy ta tên là?”
“…Tiêu.” Thẩm Nguyên Tịch nói khẽ như kẻ trộm, “Lâm Sóc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-my-nhan-toc-bac-mat-do-cua-ta/chuong-67.html.]
Mặt nàng đỏ ửng.
Tam Điện hạ không nói gì, chàng bất chợt mất đi vẻ ung dung lúc trêu nàng, gật đầu bừa bãi, nhấc con quạ cùng chậu nước, âm thầm biến mất bên giường Thẩm Nguyên Tịch.
Lão bộc đến đưa đèn ngoài điện lạnh lùng nhìn chàng đứng ở cửa, một tay nắm con quạ, tay kia nâng chậu nước, tóc tai rối bời, thần sắc đờ đẫn nói: “…Nghe hay thật.”
Trước nay chưa bao giờ nhận ra tên mình lại hay đến thế.
Lão bộc đặt đèn xuống, lắc đầu rời đi.
Tam Điện hạ đã đi qua đi lại chín lần trên hành lang dài, trong lòng vẫn không nguôi nghĩ về tiếng gọi “Lâm Sóc” kia, tim chàng còn đang nóng bừng.
Gần ba trăm năm rồi, đây là lần đầu tiên chàng nhận ra tên của mình lại hay đến vậy.
Chỉ là đêm nay chàng còn nhiều việc phải làm, chẳng thể để mình chìm trong cơn mộng mị quá lâu.
Trong Vương phủ của Tam Điện hạ có một suối nước nóng dưới lòng đất, không phải ngoài trời mà là trong điện. Điện được che bằng mái nhà hình uốn cong, vừa kín gió, vừa dễ tụ ấm.
U tộc tuy không sợ lạnh nhưng cũng chẳng thích lạnh, so với ngắm tuyết ngoài trời, Tam Điện hạ thích ở trong tường bao quanh, để hơi nước ấm mờ ảo bao phủ, tầm mắt không thấy rõ xung quanh, như tan biến cả trời đất, cũng dễ giúp chàng tĩnh tâm hơn, trong lúc tắm có thể suy ngẫm một số việc.
Lão bộc mang đến giá áo dát vàng, im lặng mà trải phẳng bộ y phục mới, như một tấm bình phong che đi nửa bên cửa. Sau đó, ông thong thả bước đến bên bể suối nước nóng, lần lượt khép lại từng cánh cửa sổ rộng, hạ rèm trúc xuống rồi lui ra ngoài.
Tam Điện hạ chìm mình xuống nước, rất lâu sau mới nổi lên, mở mắt ra, đôi mắt đỏ rực trong làn nước ấm dịu dàng dần dần lắng xuống, như được an ủi và nguôi ngoai.
Sau khi ép mình nén xuống dục vọng vô tận trong huyết mạch, chàng vươn tay ra khỏi làn hơi nước mờ mịt, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào luồng lửa xanh bao bọc quanh con quạ.
May
Cảm nhận được phản ứng yếu ớt từ đầu ngón tay, Tam Điện hạ đưa ngón tay lên răng khẽ cắn.
Máu tròn như hạt châu, vết thương nhanh chóng lành lại. Chàng lấy giọt m.á.u ấy lăn trên ngón tay rồi nhẹ nhàng vẩy về phía con quạ như những giọt mưa.
Cảm ứng qua huyết mạch lại được kết nối, Tam Điện hạ nhắm mắt, chỉ trong thoáng chốc, chàng tựa như một bức tượng gỗ, không hề nhúc nhích.
Con quạ chợt giật giật hai lần, ánh lửa xanh bao quanh nó biến thành đỏ sẫm, rồi nhấp nháy ánh sáng như đom đóm, ấm áp và nhẹ nhàng.
Đây là “cộng mục” – một thuật pháp mà U tộc ở Thượng Tam Môn có nhĩ thính đều biết. Có thể đặt một phần ý thức của mình vào nhĩ thính, cùng thấy những gì nhĩ thính thấy, thậm chí có thể hoàn toàn điều khiển.