Hòa Ly Xong! Ta Dục Hỏa Trùng Sinh - 39

Cập nhật lúc: 2025-03-11 09:36:03
Lượt xem: 3

Công vụ quan trọng hơn, Thẩm Trường Trạch thu lại ánh mắt, xoay người bước nhanh rời đi.

 

"Bức tranh của phu nhân đẹp quá!"

Đàn Ngọc tán thưởng, rồi quay lại nhìn đóa thược dược trong vườn, cảm thấy từng nét vẽ đều giống hệt như đúc.

Khương Thư vẽ xong phiến lá cuối cùng, buông bút xuống, chăm chú quan sát. Nhưng nhìn một hồi, nàng vẫn không hài lòng.

Dù từng đường nét đều chính xác, nhưng bức tranh lại thiếu đi sức sống, tựa như một con người có khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại chẳng có thần thái.

Nàng ngẩn ngơ nhìn đóa thược dược rực rỡ, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác trống trải khó tả.

 

"Tiểu thư, chậm thôi…"

Tỳ nữ Ngân Hoàn của Lãm Vân Viện hốt hoảng gọi với theo bóng dáng nhỏ bé đang chạy băng băng phía trước.

"Bịch!"

Yến Hoan mải mê đuổi theo con bướm, không để ý đường đi, đ.â.m sầm vào bàn vẽ.

"A! Tranh của phu nhân!"

Đàn Ngọc kinh hãi hét lên, luống cuống lấy khăn lụa lau đi những vệt mực đang lan ra trên bức tranh.

Nhưng đã muộn, bức tranh hoàn toàn bị hủy.

"Huhu ---"

Phiêu Vũ Miên Miên

Yến Hoan ngã đau, ôm trán khóc òa lên.

Ngân Hoàn hoảng sợ, vội vàng chạy tới kiểm tra: "Tiểu thư đừng khóc, để nô tỳ xem vết thương nào."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoa-ly-xong-ta-duc-hoa-trung-sinh/39.html.]

"Ngươi trông trẻ kiểu gì thế hả? Tâm huyết nửa canh giờ của phu nhân bị ngươi phá hỏng rồi!"

Đàn Ngọc tức giận quát lên.

Tiểu thư thì nàng không dám mắng, chỉ có thể trút giận lên Ngân Hoàn.

Ngân Hoàn hoảng hốt đến mức suýt khóc, vội vàng quỳ rạp xuống đất, giọng run rẩy:

"Phu nhân tha tội, nô tỳ không cố ý!"

Đàn Ngọc không chịu bỏ qua, cao giọng trách mắng:

"Một câu không cố ý của ngươi là xong à? Ngươi có biết—"

"Được rồi, đừng làm khó nàng ta." Khương Thư lên tiếng, giọng bình thản nhưng không cho phép phản bác. Nàng quay sang Ngân Hoàn, ánh mắt sắc bén: "Mau kiểm tra xem tiểu thư có bị thương không?"

"Tạ phu nhân tha thứ." Ngân Hoàn vội vã cúi đầu, cẩn thận gỡ bàn tay nhỏ bé của Yến Hoan ra khỏi trán. Sau khi quan sát kỹ, nàng ta mới thở phào nhẹ nhõm.

May mắn thay, làn da non nớt không bị rách, chỉ sưng đỏ một mảng.

Thế nhưng, dù vết thương không nặng, Yến Hoan vẫn đau, tiếng khóc nức nở không dứt. Dỗ thế nào cũng không nín, đôi mắt đỏ hoe như chú thỏ nhỏ.

Từ xa, một số hạ nhân tò mò ghé mắt nhìn qua, xì xào to nhỏ.

"Phu nhân." Chử Ngọc nhẹ giọng nhắc nhở.

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, e rằng phu nhân sẽ bị gán tiếng xấu.

Khương Thư thầm than trong lòng. Hôm nay đúng là ra cửa quên xem hoàng lịch.

Nàng chợt nhớ đến Khương Ninh khi nhỏ, mỗi lần khóc nháo đều có thể dỗ bằng kẹo. Nghĩ vậy, nàng thử nói:

"Yến Hoan, ta có kẹo cho con ăn, được không?"

Loading...