Hòa Ly Xong! Ta Dục Hỏa Trùng Sinh - 38

Cập nhật lúc: 2025-03-11 09:35:35
Lượt xem: 2

Quả nhiên, Thẩm mẫu hời hợt nói tiếp, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng:

"Không trách Thư Nhi được. Ăn quen sơn hào hải vị, giờ không quen là phải."

Nói rồi, bà lại cười như không cười, giọng điệu chuyển hướng:

"Nghe nói con mới mời một trù nương từ bên ngoài vào, không biết tay nghề thế nào?"

Thẩm lão phu nhân đặt thìa xuống, ánh mắt cũng hướng về phía Khương Thư.

Theo lẽ thường, lúc này nàng nên mời hai vị trưởng bối nếm thử. Nếu các bà thích, nàng thuận theo mà mỗi ngày biếu tặng một phần, bày tỏ hiếu ý.

Không chỉ là bữa sáng, mà cả bữa trưa, bữa tối, trà bánh—hễ thứ gì nàng hưởng thụ, thì đều phải kính dâng hai người một phần.

Nhưng Khương Thư chỉ khẽ cười, giọng điệu thoáng chút giễu cợt: "Trù nương bên ngoài sao có thể sánh với đại trù trong phủ? Món ăn làm ra cũng chỉ là mấy món giang hồ tầm thường, chắc chắn không hợp khẩu vị tổ mẫu và mẫu thân."

Lời thì nói vậy, nhưng ai cũng hiểu, nàng căn bản là không nỡ chia sẻ.

Phiêu Vũ Miên Miên

Sắc mặt Thẩm lão phu nhân lập tức trầm xuống, Thẩm mẫu cũng cứng đờ cả mặt mày.

Là trưởng bối, các bà đã hạ mình đến mức này rồi, vậy mà nàng vẫn chẳng có chút nhượng bộ nào.

Hai người đều thấy cụt hứng, chẳng buồn nói thêm, quay người rời khỏi Thính Trúc Lâu.

 

Về đến phòng, Chử Ngọc nhìn sắc mặt của Khương Thư liền biết nàng ăn chưa no, bèn dặn dò phòng bếp nhỏ làm một bát hoành thánh thịt bằm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoa-ly-xong-ta-duc-hoa-trung-sinh/38.html.]

"Tay nghề của Chung cô nương thật giỏi." Được mỹ thực lấp đầy chiếc bụng đói, tâm trạng Khương Thư cũng thoải mái hơn hẳn.

Thấy chủ nhân vui vẻ, Chử Ngọc nhân cơ hội đề nghị: "Vừa nãy nô tỳ đi ngang qua vườn, thấy thược dược đã nở rộ. Phu nhân có muốn ra ngoài ngắm hoa một chút không?"

Từ khi Trình Cẩm Sơ bước chân vào Hầu phủ, Khương Thư hầu như chỉ ru rú trong phòng, đã lâu rồi chưa đi dạo hoa viên.

Dù phong cảnh Thính Trúc Lâu có đẹp đến đâu, nhìn mãi cũng thấy nhàm chán.

Nghe vậy, nàng lập tức có hứng thú, đứng dậy nói: "Đi thôi. Mang theo giấy bút, chúng ta cũng học đòi văn vẻ một chút."

Hầu phủ ngoài Thẩm Trường Trạch ra thì không còn nam tử nào khác, những chi nhánh khác đều đã tách phủ, nên nơi này chỉ có nữ quyến qua lại, cũng không cần dè chừng điều gì.

 

Chọn một vị trí ngắm cảnh đẹp, bày sẵn bàn ghế, giấy bút, Khương Thư chậm rãi ngồi xuống. Nhìn đóa thược dược nở rộ trước mặt, nàng cầm bút lên, lại có chút lúng túng.

Vạn sự khởi đầu nan, vẽ tranh cũng vậy.

Nàng nhíu mày, tỉ mỉ quan sát hồi lâu, cuối cùng mới hạ bút.

Mải mê với nét vẽ, nàng không hề hay biết, ở hành lang phía sau, có một ánh mắt đã dừng trên người nàng từ rất lâu.

Nữ tử đoan trang tĩnh lặng, dịu dàng như ngọc, khiến người ta khó lòng rời mắt.

"Hầu gia, đã đến giờ rồi. Kiêu kỵ Đô úy Tôn đại nhân đang chờ."

Thị vệ Hoắc Xung nhìn sắc trời, khẽ nhắc nhở.

Trung Vũ Tướng quân vốn là một chức quan nhàn tản, nhưng Hoàng đế lại xem trọng kinh nghiệm tác chiến ở biên quan của Thẩm Trường Trạch, nên giao cho hắn nhiệm vụ chỉ đạo Kiêu kỵ Đô úy huấn luyện kỵ binh.

Loading...