Hòa Ly Xong! Ta Dục Hỏa Trùng Sinh - 40

Cập nhật lúc: 2025-03-11 09:36:25
Lượt xem: 1

Quả nhiên, tiếng khóc lập tức nhỏ lại. Yến Hoan chớp đôi mắt đẫm nước nhìn nàng, tràn đầy chờ mong.

Nhìn cô bé nhỏ nhắn đáng yêu, lòng Khương Thư chợt mềm nhũn. Nàng ôm lấy Yến Hoan, dịu dàng dỗ dành:

"Yến Hoan ngoan, ăn kẹo vào sẽ không đau nữa."

Chử Ngọc rất nhanh nhẹn, lập tức mang ra một gói kẹo xốp và một lọ thuốc mỡ.

"Ăn đi." Khương Thư đặt kẹo trước mặt cô bé.

Yến Hoan ngước nhìn nàng một chút, sau đó mới đưa bàn tay nhỏ bé mềm mại cầm lấy viên kẹo, bỏ vào miệng.

Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, làm sao có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của kẹo?

Thừa dịp cô bé bận rộn nhai kẹo, Khương Thư nhẹ nhàng quệt một lớp thuốc mỡ lạnh lẽo lên trán cô bé, cẩn thận thoa đều.

Ngân Hoàn đứng một bên, nơm nớp lo sợ, không dám thở mạnh.

Tiểu thư bị thương, lại đụng đến phu nhân, nàng ta là hạ nhân, làm sao có thể tránh khỏi trách phạt?

Nhưng Khương Thư từ đầu đến cuối chưa trách móc một lời, khiến Ngân Hoàn vừa may mắn lại vừa lo lắng.

Sau khi bôi thuốc xong, Khương Thư dịu dàng căn dặn:

"Về sau chơi đùa phải cẩn thận một chút, đừng chỉ chăm chăm nhìn trời, nhớ nhìn đường."

Yến Hoan vừa nhai kẹo vừa gật đầu, giọng ngây thơ non nớt:

"Con biết rồi, mẫu thân!"

Khương Thư thoáng sững người, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ diệu khó tả.

Nàng nhìn Yến Hoan, mềm giọng hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoa-ly-xong-ta-duc-hoa-trung-sinh/40.html.]

"Ca ca con đâu? Sao không chơi cùng con?"

"Ca ca đến học thục rồi." Yến Hoan bĩu môi, lộ vẻ ỉu xìu. Không có ca ca, chơi chẳng vui chút nào.

Khương Thư ngớ ra một lát, lúc này mới nhớ, Thẩm Trường Trạch từng nhắc đến chuyện này.

Nàng ở lại chơi với Yến Hoan một lúc, thấy cô bé bắt đầu ngáp liên tục, bấy giờ mới lên tiếng:

"Đưa tiểu thư về nghỉ đi."

"Vâng." Ngân Hoàn vội vàng bước lên, cẩn thận ôm lấy tiểu thư.

Vừa bế lên, Yến Hoan lập tức quay đầu nhìn về phía Khương Thư… và cả gói kẹo xốp trên bàn.

"Bé mèo tham ăn." Khương Thư bật cười, lấy hết số kẹo còn lại đưa cho cô bé.

Yến Hoan vui vẻ ôm chặt lấy, rúc vào lòng Ngân Hoàn rời đi.

Bóng hai chủ tớ vừa khuất sau hành lang, Đàn Ngọc lập tức cau mày, vừa thu dọn bức tranh vừa than thở:

Phiêu Vũ Miên Miên

"Đúng là xúi quẩy, tranh bị hỏng mà không thể tức giận, lại còn phải giả bộ dỗ tiểu hài tử..."

Nàng bĩu môi, lẩm bẩm đầy bất mãn:

"Ba mẫu tử nhà Trình Cẩm Sơ đúng là đến để khắc phu nhân!"

Khương Thư nhếch môi cười, không nhanh không chậm nói:

"Một gói kẹo xốp đổi lấy một tiếng 'mẫu thân', ta lượm được món hời rồi."

Đàn Ngọc nghẹn họng, trợn tròn mắt.

Khương Thư biết vì sao nàng ta tức giận. Nàng cũng hiểu rõ mối nguy từ ba mẹ con Trình Cẩm Sơ. Nhưng một đứa trẻ ba tuổi thì có thể uy h.i.ế.p gì nàng đây?

Loading...