Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 139
Cập nhật lúc: 2025-02-18 11:18:41
Lượt xem: 21
Đám Triệu Húc lái xe một đường thông suốt, không ít tướng sĩ còn híp mắt ngủ gật trên xe.
Cho đến khi mơ mơ màng màng phát hiện xe đã dừng lại, bên tai truyền đến một tiếng hô lớn: "Người tới là ai? Nhanh chóng rời đi!"
Tình huống gì đây?
Không ít tướng sĩ vội vàng mở mắt ra nhìn, trợn mắt há hốc mồm nhìn tên thành ghi trên tấm bảng được treo cao kia "huyện Chính Vũ", đây là huyện thành đầu tiên của quận Ba Thủy gần quận Đào Nguyên nhất.
Bọn họ... tới quận Ba Thủy rồi? lúc này mới qua bao lâu chứ? Ngẩng đầu lên nhìn trời, mặt trời chói chang còn đang trên cao, còn chưa qua buổi trưa nữa.
Triệu Húc xuống xe trước, duỗi lưng lấy một ít đồ ra, hướng quân thủ thành đang gác ở trên thành lâu nói: "Ta là Triệu Húc quận Đào Nguyên đến chúc thọ Hà châu mục, những văn thư quan ấn này có thể chứng minh thân phận của ta."
Sau khi để đồ vật vào giỏ tre kéo lên để xem xét, quả thật là Triệu Húc, Triệu quận thủ.
Hôm nay là đại thọ 50 của Hà châu mục, gửi lời mời khắp quận Ba Thủy, người người đều đi đến chúc thọ Hà châu mục, Triệu quận thủ đi đến chúc thọ cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Bọn họ quan sát ba chiếc xe đều được làm bằng sắt kia, cũng đã từng được nghe nói qua.
Nghe nói là thần thú của tiên nhân ngày đi được nghìn dặm, thân thú kia chính là được chế tạo từ sắt thép, không ít dân chúng của quận Đào Nguyên đều được nhìn thấy.
Nếu là quận thủ của quận lân cận đến chúc thọ bọn họ đương nhiên không thể ngăn cản, bèn mở cửa thành cho qua.
Triệu Húc lại tiếp tục lên xe lái đi về phía trước.
Dân chúng của quận Ba Thủy lần đầu tiên được nhìn thấy thần vật này, sợ tới mức tưởng là mãnh thú xuống núi nên đều chạy trốn, ai ngờ 'mãnh thú' kia căn bản không thèm quan tâm tới bọn họ, một đường đi thẳng vào trong thành.
Đợi bọn ho da di được một lúc lâu, dân chúng mới cẩn thận từng li từng tí đi ra khỏi nhà mình thảo luận với nhau.
"Vừa nãy ta nhìn thấy phía trên có rất nhiều người ngồi, chẳng lẽ là thần thú da sắt của tiên nhân quận Đào Nguyên sao?"
"Ta cũng từng nghe muội muội ta nói qua, nó nói đã từng tận mắt nhìn thấy, muội muội nhà ta là được gả đến huyện Đào Nguyên."
Bên cạnh có người dân cảm thấy mừng rỡ, cố ý nói nhỏ lại: "Chẳng lẽ ánh sáng của tiên nhân cũng sắp giáng lâm đến trên người chúng ta sao?'
"Ta còn đang chuẩn bị để dành tiền cho đứa nhỏ nhà ta đến học đường của quận Đào Nguyên học, nếu chuyện đó là thật có phải không cần chạy đường xa như vậy nữa hay không?"
Dân chúng nghị luận sôi nổi, ngược lại thì quan thủ thành có chút mê mang: "Có phải nên thúc ngựa chạy đến báo cho châu mục một tiếng hay không?"
Bên cạnh có một tên quan thủ thành buông tay nói: "Ngựa của chúng ta có thể đuổi kịp thần thú của bọn họ sao? Còn thông báo ấy à? Nói không chừng người ta đã đến nơi rồi mà ngựa thông báo của chúng ta còn đang đi nửa đường."
Trịnh Xuân Vinh dâng lễ mừng thọ lần này của hắn lên, vừa mở hộp ra thấy một bảo bình làm bằng lưu ly, bên trong không nhiễm một chút tạp chất nào, nhìn thấy vậy tất cả mọi người chung quanh đều sợ hãi suýt xoa không thôi.
Thế này ra tay không khỏi quá hào phóng đi? Vậy mà lại tặng lưu ly?
Ngay cả Hà châu mục cũng bị phần thọ lễ này hấp dẫn, cũng không nhịn được mà nhìn Trịnh Xuân Vinh nhiều hơn mấy cái.
Trịnh Xuân Vinh không dám nói bình Lưu ly này là do hắn bị đám thương nhân trong quận lừa bỏ ra mấy nghìn lượng mua về, mặc dù mấy ngàn lượng cũng là một khoản tiền khá lớn, nhưng cũng không nhiều như mười ngàn lượng bạc mà bọn họ đang nghĩ.
"Hóa ra là Trịnh lão gia à, sao hôm nay không thấy công tử Ngạn Vĩ nhà ông cùng đến?" Bên cạnh có người hiền lành mở miệng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/139.html.]
Công tử tiểu thư đến tuổi đính hôn của triều Thiên Khải thường sẽ tham dự những hoạt động như thế này, Trịnh Ngạn Vĩ nhà bọn họ hình như còn chưa đính hôn, vậy mà hôm nay lại không thấy?
Vốn dĩ trên mặt Trịnh Xuân Vinh còn đang nở nụ cười đột ngột biến mất, hắn dùng tay lau lau khóe mắt rơm rớm: "Con ta tham gia cái gì mà de thi chung bị rớt, thôi thôi hôm nay là thọ yến của Hà châu mục, chớ nói những thứ này, chớ nói những thứ này!"
Nói đến đề thi chung, mọi người ở đây đều khẽ biến sắc.
Dù sao đều là ở Thục địa, bọn họ không nhiều thì ít cũng đã nghe nói qua hơn nửa năm qua quận Đào Nguyên quả thực thay đổi lật trời.
Kỳ thi nào? Triều Thiên Khải đã dùng chế độ thi cử giám sát năm trăm năm nay!
Vậy Triệu quận thủ có tâm tư gì, trong lòng bọn họ đều đã hiểu rõ.
Hình như đại thọ Hà châu mục ngày hôm nay cũng có mời hắn, phỏng chừng Hà châu mục cũng có ý tưởng gì đó đi?
Hà châu mục lạnh nhạt nói: "Chuyện của quận Đào Nguyên ta đã biết, hai ngày nữa ta sẽ đưa ra một số phương án." Trinh Xuan Vinh nghe vay trong long thay vui vẻ, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng cười sang sảng: "Không biết Hà châu mục muốn lấy ra phương án gì đối với quận Đào Nguyên thế?"
Thanh âm này...
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía người tới, Triệu Húc tuổi còn trẻ, dáng dấp khí vũ hiên ngang vừa cao vừa tuấn tú, trong tay hắn cầm theo một khẩu s.ú.n.g hỏa mai, dẫn theo một đoàn người cười như không cười đi tới chỗ Hà châu mục.
Hà châu mục sợ hãi nói: "Ngươi... ngươi là?"
Triệu Húc mỉm cười nói: "Tại hạ Triệu Húc, quận thủ quận Đào Nguyên, đặc biệt tới đây để chúc thọ châu mục."
Trịnh Xuân Vịnh còn sợ đến mức chân tay mềm nhũn, thanh âm run rẩy: "Làm sao, làm sao có thể?"
Trình Xuân Vịnh ngồi xe ngựa cũng chỉ vừa mới tới, bọn họ làm sao có thể chạy tới quận Ba Thủy bây giờ được?
Trường Thọ cười vui vẻ: "Ngươi không biết sao? Sáng sớm hôm nay chúng ta mới xuất phát từ thành mới đến đây."
Có thể nói là thần binh trời giáng!
Nếu ai trong quân doanh của họ cũng có thể ngồi lên thú da sắt, lật đổ triều Thiên Khải dễ như trở bàn tay.
Cái gì mà nghịch quân cái gì mà Hung Nô toàn bộ đều sẽ bị đánh gục.
Sáng nay mới xuất phát, mọi người nghe thấy đều hoảng sợ.
Hà châu mục có ý muốn thu thập quận Đào Nguyên, lại không nghĩ tới bản thân bị Triệu Húc đánh cho trở tay không kịp, nhìn y phục của Triệu Húc và đám người kia, có chỗ nào giống như là đến chúc thọ chứ? Sắc mặt Hà châu mục trắng bệch, lập tức hiểu được Triệu Húc tới đây làm gì.
Hà châu mục tức giận nói: "Triệu quận thủ, chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản sao?"
Triệu Húc bĩu môi: "Chúng ta đều giống nhau không phải sao?"
Rõ ràng Hà châu mục nghẹn lời, hiện giờ Hoàng đế ở xa xôi, bên ngoài lại đại loạn, ai mà không có chút suy nghĩ khác chứ? Thục địa là một nơi tốt, núi non tự nhiên che chở, ở trong này làm thổ hoàng đế quả thật vui vẻ.
"Người tới..."
Thanh âm của Hà châu mục đột ngột dừng lại, chợt nghe thấy một tiếng ram, một gia đỉnh câm đao muốn c.h.é.m về phía Triệu Húc đang đứng cách đó vài mét ầm ầm ngã xuống đất, còn có m.á.u chảy ra, khách mời chạy tán loạn bốn phía hét từng đợt chói tai, trốn ở chung quanh.
Triệu Húc không ra tay mà là do Trương Thọ, hắn sao có thể nhìn thấy tướng quân nhà mình, cũng là ân nhân của hắn bị thương được?