Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 140
Cập nhật lúc: 2025-02-18 11:19:04
Lượt xem: 20
Không ít người nhìn tình trạng c.h.ế.t thảm của gia đinh kia mà sợ hãi, sợ mình sẽ là người tiếp theo.
Hà châu mục tức giận đến mức cả người phát run: "Ngươi... ngươi..."
Đừng nhìn Triệu Húc chỉ dẫn ít người, thêm cả hắn tổng cộng cũng chưa đến 40 người mà lầm, không ai chịu nổi việc trong tay mỗi người họ đều có thần vật, bên hông đều đeo một thanh kiếm có hàn quang lam liệt mạnh mẽ, hơn nữa từng người đều có dáng người cao to, đặc biệt là trong đó còn có một người thân hình giống như một ngọn núi nhỏ vậy.
Mà gia đinh ở trong phủ hắn đều là khỉ ốm, ngay cả một vũ khí quen tay cũng không có, muốn so với người ta? So với nộp mạng thì không khác lắm.
Triệu Húc tới đây quá nhanh, tướng sĩ trong thành hắn đều không kịp di chuyển, thọ yến năm mươi năm tốt đẹp của hắn đã bị quấy thành cái dạng này!
"Cũng hết cách rồi, hôm nay là một ngày tốt."
Triệu Húc thở dài nói: "Lại nói cầu phú quý phải trong nguy hiểm, bắt giặc phải bắt vua trước.
Trói Hà châu mục lại cho ta."
Hà châu mục hoảng sợ cực kỳ: "Ngươi, ngươi muốn làm gì? Chút người ở trong tay ngươi cho dù là thần binh hạ phàm cũng không ngăn được tất cả tướng sĩ của quận Ba Thủy."
Triệu Húc híp mắt hỏi ngược lại: 'Hà châu mục, ngài cảm thấy số người này của chúng ta có thể chống đỡ nửa ngày ở quý phủ của ngài không?"
Đó là đương nhiên, trong tay bọn họ có thủ đoạn thần tiên như vậy, nếu như lấy nhà hắn làm cứ điểm khóa chặt trước sau cửa lại, lại dùng cái danh châu mục này của hắn để uy hiếp, phỏng chừng thật sự có thể chống đỡ được nửa ngày.
Hà châu mục còn không biết lúc này Triệu Húc còn mang theo kha khá thuốc nổi thế này thì ở triều Thiên Khải hầu như là hoành hành vô địch! Triệu Húc: "Ta đã sớm an bài tướng sĩ ở biên giới huyện Đào Nguyên chạy tới đây, lâu nhất là nửa ngày nữa sẽ tới. À đúng rồi, quân doanh thành mới của chúng ta gần vạn người, nhiều nhất chỉ mất một ngày rưỡi là có thể đến đây trợ giúp, quân lực của quận Ba Thủy không thắng được nổi chúng ta."
Hắn có quyền tự tin.
Thế này đâu phải là đi dự đại thọ? Thế này rõ ràng là muốn cho hắn chết.
Những tướng sĩ kia càng mạnh mã hơn, trói hết toàn bộ gia định lại.
Hà châu mục bình tĩnh một lát, hỏi Triệu Húc: "Xin hỏi Triệu quận thủ, vì sao một mình ngươi xâm nhập trước mà không phải là dẫn binh đến đây?"
Triệu Húc đánh giá quà mừng thọ được đưa tới, cười nói: "Có thể c.h.ế.t ít một người thì c.h.ế.t ít một người, cho nên..."
Triệu Húc yên lặng nhìn Hà châu mục: "Hiện tại ngươi phát thông báo cho toàn thể quận Thủy Ba, ra lệnh các quận huyện không được chống cự nữa, gần đây ta muốn triệt để tiếp nhận hai quận. Ta có thể giữ lại một mạng cho cả nhà ngươi, an hưởng tuổi già ở Thục địa."
Hà châu mục bỗng nhiên có chút ngơ ngẩn, không thể không nhìn Triệu Húc thêm vài lần, người này thật sự là tiên nhân từ bi, cách làm hung hiểm như vậy mà chỉ vì để c.h.ế.t ít đi vài tên lính quèn thôi sao? Quả thật nếu Triệu Húc dẫn quân đến đánh, quận Ba Thủy sống c.h.ế.t chống cự ắt phải xuất hiện thương vong.
Triệu Húc bĩu môi nói tiếp: "Tuổi thọ trung bình của triều Thiên Khải các ngươi cũng không cao, 50 tuổi nên về hưu là được rồi."
Hà châu mục: "..." Nói cái này ở tiệc mừng thọ 50 tuổi của hắn mà được sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/140.html.]
Nhìn khẩu s.ú.n.g có thể lấy mạng người đó chĩa vào mình, Hà châu mục sợ hãi, trên đời này ai mà không sợ chết? dưới cái nhìn chăm chú của từng đôi mắt, hắn run rẩy viết thông báo, ném ra bên ngoài bức tường cao kia.
Triệu Húc tới quá đột ngột, khiến cho tất cả mọi người đều luống cuống tay chân, chỉ là để điều động tướng sĩ ở trong thành phải hao phí rất nhiều sức lực, đặc biệt là ở bên trong không biết ném cái gì ra mà lại có thể nổ ra một cái hố thật to ở trên mặt đất, còn có vài tướng sĩ không kịp phòng bị bị nổ chết, lần này ai cũng không dám đi lên.
Cuộc sống thái bình duy trì đã lâu, những quan quân này tốt xấu lẫn lộn, thực lực cũng không được tốt lắm.
Triệu Húc lấy loa phát thanh dùng để rao bán đồ ăn từ trên xe tải ra, cầm đến trước mặt Hà châu mục nói: "Đến đây, nói với bên ngoài vài câu đi."
Mặt Hà châu mục xanh hết cả lên, đây là loại người gì thế!
Người bên ngoài đang căng thẳng, đột nhiên nghe thấy giọng nói run rẩy của Hà châu mục, giống như bị phóng đại gấp mấy lần, ai cũng có thể nghe rõ vang lên: "Ta... Ta là Hà Kính - Hà châu mục, bây giờ báo cho các vị, mau mở cửa thành, không được chống cự, bảo toàn tính mạng quan trọng hơn."
Tướng sĩ bên ngoài đang bao vây Hà phủ choáng váng, không... không được chống cự? Bảo toàn tính mạng?
Các đáng hận hơn là, gân bốn mươi tướng sĩ kia còn cầm loa cao giọng giảng giải chính sách mới của quận Đào Nguyên bọn họ, từng người luân phiên giảng giải.
"Các người đều là quân nhân, chúng ta cũng vậy, các ngươi cũng có thể sống cuộc sống như của chúng ta, mỗi tháng được nhận 3 lượng bạc lương bổng, một ngày ba bữa, bữa nào cũng có thịt, thịt heo kia thơm ngon cực kỳ, đặc biệt là thịt hâm..."
"Quân Ba Thủy các ngươi có không ít người đều có thân nhân ở quận Đào Nguyên đúng không? Không biết hiện tại cuộc sống của chúng ta thế nào sao? Vợ của ta làm công ở xưởng một tháng kiếm được một hai lượng, con trai ta hiện tại ở trường học đọc sách biết chữ, đúng rồi, ruộng cha ta trồng cũng sắp thu hoạch rồi, đại khái một mẫu đất chắc hẳn thu được mấy chục thạch lương thực đấy." Một người khác đã học được tỉnh túy của việc khoe mẽ cầm loa hô to.
Lần đầu tiên Triệu Húc biết những tướng sĩ chất phác dưới trướng của mình lại có thể ăn nói lưu loát như vậy.
Lời nói của bọn họ quá có tính mê hoặc, tướng sĩ ở bên ngoài vốn đã bị những lời nói vừa rồi của Hà châu mục mà buông bỏ chống cự, đã bị d.a.o động, nghe thấy những lời này lại càng động tâm hơn.
Bọn họ đúng là tướng sĩ, nhưng bọn họ cũng là con người, cũng là những hán tử làm cha làm con! Ai mà không muốn có những ngày tốt đẹp chứ? Ai không muốn vợ mình có quần áo xinh đẹp để mặc, con mình có sách đọc còn có tiên đồ? Mọi người đều là người, tất nhiên hiểu được đối phương mong đợi gì.
Hơn nữa đây thật sự không phải chỉ là hô ngoài miệng, những người này trong nhà cũng có không ít người thân ở quận Đào Nguyên...
Hà châu mục bị trói gô trải qua một lễ mừng thọ khó quên trong đời cũng không khỏi động tâm: "Các ngươi nói thật sao?"
Triệu Húc cười cười: "Sự thật làm chứng."
Râu mép của Hà châu mục giật giật, vẫn không nói gì chỉ im lặng cúi đầu.
Vốn dĩ Triệu Húc đoán những tướng sĩ ở biên thành quận Đào Nguyên muốn tới đây cũng cần nửa ngày, kết quả hôm nay trời còn chưa tối đám Triệu Húc đã đột nhiên nghe được tiếng bước chân nặng nề từ xa đang nhanh chóng chạy đến.
"Bọn họ làm sao tới nhanh như vậy được?" Tướng sĩ canh giữ ở cửa thành kinh ngạc.
Có người tức giận hô to: "Huyện Thiên Vũ có người lén mở cửa thành, căn bản ngay cả đánh cũng không đánh."
Huyện Thiên Vũ chính là huyện cách quân Đào Nguyên gần nhất, càng là huyện biết tin tức về quận Đào Nguyên nhiều nhất trong quận Ba Thủy.
Lòng dân đều hướng về.