Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 138
Cập nhật lúc: 2025-02-18 11:17:59
Lượt xem: 21
Triệu Húc cũng cảm thấy nếu trước đó sớm biết sẽ xuyên không, thật sự nên sớm mua mười mấy chiếc xe tải lớn, có thể một hơi vận chuyển hai ba trăm người.
Triệu Húc gác tay lên gương chiếu hậu của xe tải, nhìn về phía bốn vạn tướng sĩ được tuyển chọn kỹ càng ở phía trước mặt, những hán tử này đều là tỉnh anh trong đội, không cần dùng vũ khí cũng có thể một người đánh lại năm sáu người, nếu như có thêm vũ khí thì đúng là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Trong đó hơn một nửa là những binh lính cũ trước đây đã trải qua cuộc chỉnh chiến lần trước, tâm tính đều rất ổn định, trong mắt những hán tử này không xuất hiện sự căng thẳng, ngược lại đều tràn đầy hưng phấn cùng nhiệt huyết.
Triệu Húc nở nụ cười: "Chuyến này đi là vì để chúc thọ Hà châu mục của chúng ta, Trương Thọ! Vương Báo!"
"Có!" Hai người lập tức ra khỏi hàng, ánh mắt nghiêm túc.
Triệu Húc lạnh lùng nói: "Trước đó ta đã dạy các ngươi lái xe đúng không? Hiện tại đến phiên các ngươi thật sự thực hành, nhớ kỹ tánh mạng của những huynh đệ ở đây đều nằm trong tay các ngươi, xốc lại tinh thần lái xe cho ta."
"Không cho phép người mệt mỏi lái xe, không chịu nổi thì phải đổi người."
Trước đó sau khi mở khóa xe chạy bằng điện, Triệu Húc còn chạy đến quân doanh rất nhiều lần, nghĩ trong gara còn dư lại nhiều xe như vậy, sau này lúc nào cũng có thể dùng đến cho nên đặc biệt chọn ra mấy người dạy họ lái xe.
Hiện tại chính là lúc dùng người.
Những tướng sĩ kia ai không lấy việc được tiên nhân chọn đi học ngự thú thuật mà cảm thấy vinh dự chứ? Khống chế thú da sắt không phải là ngự thú thuật hay sao? Ai nấy đều cảm thấy cực kỳ hâm mộ mấy người Trương Thọ.
Hơn nữa muốn khống chế thú da sắt này thật sự rất dễ dàng, không khó khăn như thi bằng lái xe ở thời hiện đại, chỉ cần phân biệt rõ thắng xe và chân ga, biết điều khiển tay lái là được.
Cái gì mà quay xe lùi vào gara, cái gì mà đỗ xe ở bên cạnh xe khác đều không cần thiết.
Triều Thiên Khải đất rộng người thưa, muốn dừng xe cứ tùy tiện dừng lại là được.
Hai người lập tức tuân lệnh.
Khoa học kỹ thuật hiện đại phát triển, bất luận là xe 16 chỗ hay là xe bán tải đều có hộp số tự động cho nên bọn họ mới sử dụng cũng không khó mấy.
Triệu Húc lại đi vào biệt thự, lấy chìa khóa từ trong tay Triệu Hi mở cửa phòng sưu tầm của ông nội, lấy s.ú.n.g hỏa mai ở bên trong ra phân phát.
Những hán tử này trên phương diện b.ắ.n tên đều là những tay cực giỏi, chỉ cần biết cách sử dụng như thế nào không có vấn đề gì lớn.
Triệu Húc ấn chìa khóa mở cốp sau của xe, bỏ những thứ còn lại vào trong cốp.
Một tướng sĩ quan sát, không nhịn được đánh liều nghiêm túc hỏi: "Tướng quân đại nhân, thùng này lớn như vậy có thể ngồi thêm một huynh đệ nữa hay không?" Triệu Húc không thích tướng sĩ gọi hắn là quận thủ, thích bọn họ gọi hắn là tướng quân hơn, vì thế mọi người đều gọi như vậy.
Triệu Húc đáp: "Cốp sau không thể để cho người ngồi!"
Triệu Húc lập tức từ chối, phất tay bảo mọi người lên xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/138.html.]
Trương Thọ và Vương Báo là tài xế của hai xe, đương nhiên phải ngồi ở ghế lái, mà vị trí ghế lái phụ tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận đó là vị trí chỉ có cấp trên mới có thể ngồi, ví dụ như tiểu đội trưởng trong đội quân.
Những tướng sĩ khác lên xe, tướng sĩ ngồi trên xe 16 chỗ không nhịn được mà sờ xuống chỗ m.ô.n.g mình ngồi, ngả người dựa ra sau ghế không khỏi nói: "Ngựa chiến có thể so được với thần thú sao?"
Còn xe bán tải phía sau thùng xe không có nắp, mọi người lên xe. nghe theo mệnh lệnh xếp bằng ngồi xuống, mỗi người ai cũng đều đã trải qua huấn luyện, ngồi xuống sống lưng thẳng tắp như cây thanh tùng.
Triệu Húc thấy tất cả mọi người đều đã thu dọn xong xuôi, hắn cũng leo lên ghế lái của chiếc xe con, vẫy vẫy tay với Triệu Hi đang đứng ở cửa tiễn bọn họ, cười rồi lái xe xuất phát từ biệt thự.
Trương Thọ và Vương Báo cẩn thận khởi động xe, cũng đi theo sau Triệu Húc xuất phát rời đi.
Cái khác chưa nói đến, chỉ riêng học cưỡi ngựa thôi cũng đã rất khó khăn rồi, nhưng học lái thú da sắt thì đơn giản hơn nhiều, ít nhất là không cần lo lắng thú da sắt sẽ hất bọn họ ngã xuống, còn cưỡi ngựa mà gặp ngựa tính tình không tốt, có thể nó sẽ hất người trên lưng ngựa xuống ngã gãy chân.
Toàn bộ đường của thành trì mới đều là đường xi măng, hơn nữa bốn phương đều là một con đường bằng phẳng, cứ như vậy dẫn ra tới bên ngoài.
"Cha, cha ơi!"
Có hai hài tử đang đeo túi vải trên lưng đi học bỗng nhiên nhìn thấy ba con thú da sắt một nhỏ hai lớn, một trước một sau nối đuôi chạy về hướng cổng thành mới mở ra, có đứa trẻ nhìn thấy người ngồi trên xe bán tải là cha mình, lập tức phất tay gọi, tướng sĩ kia cũng thật thà cười cười, phất tay đáp lại con trai.
Đứa trẻ kia vui sướng đến mức hận không thể nhảy dựng lên, lôi kéo bạn học nhỏ ở bên cạnh hơi đắc ý nói: "Thấy không? Vừa rồi người ngồi ở giữa kia chính là cha của ta, cha của ta có thể ngồi trên thú da sắt của tiên nhân đói"
"Cha của Khang Khang thật lợi hại, sau này ta cũng phải đi quân doanh để g.i.ế.c địch!"
Chỉ một lúc sau ba chiếc xe kia đã rời khỏi thành, thẳng một đường đi về hướng quận Ba Thủy.
Trên dưới quận Đào Nguyên không ai không biết đến tọa kỵ thú da sắt là của tiên nhân, cho nên mặc dù bị kinh sợ nhưng cũng không đến mức bị dọa chạy trốn.
Trong quận sửa đường đã sửa hơn nửa năm, tuy nói vẫn chưa hoàn thành toàn bộ, nhưng đa số con đường đều đã bằng phẳng rộng rãi, cho dù là đường đất cũng không bị lầy lội.
Đường thời cổ đại đương nhiên sẽ không giống như đường cao tốc ở thế kỷ 21 lúc nào cũng có xe, trên đường có rất ít người đi lại và đội buôn bán, cho nên cũng không lo hai tài xế tay mơ Trương Thọ và Vương Báo sẽ xảy ra tai nạn lái xe cộ đụng người.
Trên xe này ngoại trừ người từng học lái xe với Triệu Húc, đa số tướng sĩ đều là lần đầu được ngồi xe, tóc bị gió thổi bay tứ tung, ánh mắt nhìn về phía cảnh sắc bên đường cũng không thể thấy rõ lắm, thật sự là nhanh như gió thổi điện xẹt mà.
"Ông trời của ta ơi, phía trước là tướng sĩ của chúng ta sao?" Có người ghé vào lan can xe tải nhìn về phía trước, kinh hãi hô lên.
Những người còn lại cũng vội nhìn qua, quả thực nhìn thấy ở phía trước chính là đội kỵ binh xuất phát sớm hơn bọn hắn từ nửa canh giờ trước, người dẫn đầu đúng là tướng quân Tiêu Thính Vân!
Bản thân ngồi ở trên xe không có gì so sánh nên không quá rõ tốc độ của xe nhanh bao nhiêu, chờ đến khi nhìn thấy những huynh đệ kia mới biệt được thú da sắt của tiên nhân nhanh đến cỡ nào.
Tiêu Thính Vân đã dặn dò, bảo mọi người lập tức nhường đường, để cho đám Triệu Húc đi qua trước.
Những ky binh kia đầu là ngàn chọn vạn tuyển mà ra, dù sao chiến mã cũng không dễ có được, kết quả khi nhìn thấy các huynh đệ kia ngồi trên xe, cảm thấy chiến mã dưới m.ô.n.g mình cũng không tốt lắm thì phải.
Bọn họ cũng muốn được ngồi trên thần thú.