Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:00:32
Lượt xem: 73

“Ông nội à, kiếp trước ông rất hy vọng con làm bác sĩ. Xa con lâu như vậy rồi, ông có ổn không? Chắc ông buồn lắm. Con thực sự rất hối hận vì lúc trước đã không dành nhiều thời gian cho ông. Giờ người thân duy nhất cũng rời đi rồi, không biết ông sống ra sao nữa. Chắc con không quay về với ông được nữa rồi.”

Đợi đã, y thư? Đúng rồi, y thuật ở đây không được tiến bộ lắm. Nếu như trước đây nghe lời ông thì giờ cô cũng không bất lực thế này, ít ra còn có thể hành nghề y kiếm chút tiền. Giá như giờ cô có cuốn y thư đó…Mọi thứ chìm vào tối tăm, bóng dáng ông nội cũng xa dần …

“Ông nội, ông nội…” Xuân Phong ngồi dậy, nhìn quanh. Ý thức được đây chỉ là một giấc mơ, có lẽ do cô quá nhớ ông.

Lúc này mẹ và tỷ tỷ đều đã dậy, mẹ vào bếp làm bữa sáng, thấy Xuân Phong đang ngủ say, mẹ nghĩ cô mệt nên để yên cho cô ngủ. Xuân Vũ và Xuân Sinh đã vào rừng lấy củi từ sáng. Mùa đông đang đến gần, nếu không chuẩn bị thêm củi ở nhà, cả nhà sẽ c.h.ế.t cóng mất..

Trong trí nhớ của nguyên chủ, mỗi mùa đông ở đây đều sẽ có tuyết rơi dày đặc, có khi tuyết rơi dày đến mức có thể chạm tới đầu gối.

"Chào buổi sáng mẹ!" Xuân Phong bước vào bếp chào mẹ, sau đó lấy nước và bắt đầu rửa mặt.

"Phong Nhi, ngày hôm qua chắc con mệt lắm. Hôm nay hãy ở nhà nghỉ ngơi đi. Đừng lên núi. Nhà vẫn còn hai con thỏ." Mẹ đau lòng nhìn khuôn mặt có chút mệt mỏi của coo.

"Mẹ, con không sao, sau này ở nhà còn có việc phải làm, mẹ đừng quá lo lắng." cô mỉm cười nói, trong tay cầm chậu rửa mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-7.html.]

"Đều là do mẹ vô dụng, không thể cho các con một cuộc sống tốt hơn, lại để cho một đứa trẻ như con ngày nào cũng lo lắng về gia đình này." Mẹ nói, đôi mắt bà lại đỏ lên, bà cúi đầu xuống tiếp tục làm việc.

  Thấy vậy, Xuân Phong cũng không biết nên nói gì, ở thời đại này, phụ nữ làm trụ cột gia đình là điều quá khó khăn, đặc biệt là đối với một người phụ nữ yếu đuối như bà.

Hiểu được nỗi buồn của mẹ, cô không muốn mẹ phải suy nghĩ quá nhiều, thấy bữa sáng gần như đã sẵn sàng, cô bắt đầu dọn bàn ăn.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Xuân Vũ và Xuân Sinh đã trở về. Xuân Vũ ôm một bó củi đi phía trước, theo sau là Xuân Sinh xách giỏ gỗ thông. Củi thông là loại tốt nhất dùng để đốt lửa vào mùa đông, vì vậy công việc chủ yếu của Xuân Sinh yếu ớt là lên núi nhặt củi thông mỗi ngày.

Bữa sáng có thịt thỏ và cháo rau dại, vì phải làm việc cả ngày nên bữa sáng phải ăn thứ gì đó nhiều dinh dưỡng, nếu ăn không đủ sẽ không còn sức.

Sau khi ăn xong, Xuân Phong cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực. Chắc là do trước đó ăn quá ít, bây giờ ăn rất ngon miệng. Mặc dù không đến mức như có siêu năng lực, nhưng mấy thứ tầm năm mươi cân hẳn là cô có thể khiêng dễ dàng.

Cô quay vào nhà, định thay quần áo để bắt đầu đi săn thú.

 

Đột nhiên, cô sờ thấy có gì cộm cộm trong ngực, thò vào rút ra, hóa ra là một cuốn sách. “Đây không phải là cuốn y thư của ông nội sao? Sao nó lại ở đây.” Rò ràng là lúc xuyên không cô không cầm nó, vậy là do cuộc nói chuyện tối qua sao? Quả thật là quá thần kỳ rồi.

Loading...