Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 62
Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:17:58
Lượt xem: 148
“Mọi người đều là hàng xóm nhiều năm, mong mọi người nể tình tha thứ cho ta lần này!” Vương thị thật sự không muốn bị đuổi khỏi làng. Bị đuổi đi đồng nghĩa với việc bà không bao giờ được gặp lại chồng con, danh dự cũng coi như vứt đi rồi. Người như vậy, bị trả về nhà đẻ, cũng sẽ c.h.ế.t trong cô đơn quạnh quẽ. Dù chồng bà đối xử tệ bạc và thường xuyên đánh đập bà, nhưng ít ra ở đây bà ta còn có chỗ dung thân. Nếu bị đuổi đi, bà ta không thể tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra với mình.
Lý thị thì ngược lại, chỉ im lặng đứng một bên, không biết đang toan tính điều gì.
“Cầu xin chúng ta thì được gì? Ngươi nên cầu xin người mà ngươi làm hại ấy.” Câu nói này có vẻ như đang khước từ sự cầu xin của Vương thị, nhưng thực ra lại là đang mách nước cho bà ta. Vương thị hiểu ý, quay sang mẹ Xuân Phong, tiếp tục dập đầu. Hành động của bà ta khiến mẹ Xuân Phong co rúm người, sợ hãi.
“Được rồi, bà đứng lên trước đã.” Mẹ Xuân Phong.
“Ta biết ta sai rồi, ta có lỗi với nhà ngươi. Ta bị ma ám rồi, đáng ra ta không nên làm như vậy!”, trán Vương thị đã sưng lên. Mẹ Xuân Phong nhanh chóng đỡ bà ta dậy, rồi nhìn về phía Xuân Phong.
“Phong nhi, mẹ nghĩ bà ấy biết lỗi rồi, bây giờ...” mẹ Xuân Phong bắt đầu mềm yếu, cầu tình cho Vương thị.
“Mẹ, con tự có giới hạn, mẹ yên tâm!” Xuân Phong vỗ nhẹ tay mẹ, ý bảo bà đừng lo lắng.
“Lý thẩm, mọi người ở đây lâu như vậy rồi, bà vẫn không muốn nói gì sao?” Xuân Phong đột nhiên quay sang nói với Lý thị.
“Ta á? Ta phải nói gì bây giờ? Vương thị đã thừa nhận rồi, thì là do nó làm, liên quan gì đến ta?” Lý thị khinh thường, nói.
“Vương thẩm, thẩm nghe thấy gì chưa? Bà ta nói là không liên quan gì đến bà ta, có đúng không?” Xuân Phong quay lại, thâm ý nói với Vương thị.
“Á à, Lý thị, ngươi thật biết phủi tay. Rõ ràng là chủ ý của ngươi. Ngươi rủ ta vẽ lên tường nhà Xuân Phong, còn tung tin đồn. Giờ ngươi lại chối bỏ trách nhiệm! Muốn đổ hết cho ta? Ta nói với ngươi, không thể nào!”. Vương thị nghe thấy Lý thị nói thì lo lắng. Rõ ràng bà ta mới là người khởi xướng, giời mọi chuyện bại lộ, bà ta lại đổ hết cho mình, làm sao không tức giận được. Vương thị mất kiên nhẫn, lập tức cãi nhau tay đôi với Lý thị.
“Ờ, ta nói ngươi nghe, có thể ăn bậy nhưng không thể nói xàm. Ngươi nói ta xúi giục ngươi, có ai làm chứng không? Không có bằng chứng thì đừng nói nhảm.” Lý thị đắc ý.
“Ta...”, Vương thị muốn phản bác, nhưng lại phát hiện thật sự là mình không có chứng cứ. Hai người thảo luận chuyện này đều lén lút, thậm thụt, làm gì có chuyện để người khác biết.
“Vậy cho ta hỏi, Vương thẩm, Lý thẩm, 2 người làm gì giữa đêm giữa hôm ở đây? Chẳng lẽ 2 người thật sự là đi ngắm sao ư?”. Xuân Phong nhìn Lý thẩm từ trên xuống, làm bà ta có chút khó hiểu.
“Vương thị kêu ta đến đây, ta cũng không biết nó kêu ta đến làm gì, chắc muốn ta thế thân cho nó.”, phải nói là khả năng bịa chuyện của Lý thị vô cùng tốt.
“Thật sao? Thế mà nãy ta thấy bà vẽ khá là hăng hái đó.” Xuân Phong cười với bà ta.
“Chắc chắn là ngươi nhìn nhầm rồi, lúc đó ta mới đến, còn chưa kịp hiểu có chuyện gì đang xảy ra.” Dù đã bị bắt, Lý thị vẫn cãi chày cãi cối.
“Vậy bà giải thích thế nào đây?” Xuân Phong đi đến trước mặt Lý thị, chỉ vào vết đỏ trên tay bà ta, nói.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Cái này...Làm sao ta biết được, có lẽ vô tình dính lên lúc nào đó. Mà vậy thì sao?” Lý thị tiếp tục ngụy biện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-62.html.]
“Ồ, vậy sao? Sao bà mới bảo là mới đến chưa kịp làm gì đã bị bắt? Vậy làm sao bà có thời gian động vào bức vẽ này? Chẳng lẽ là bị dính vào từ trước khi đến đây sao? Vậy càng chứng minh bà mới là người xúi giục Vương thị!” Xuân Phong thản nhiên nói.
“Mày nói nhảm! Không có chuyện đó. Trưởng thôn, người phải làm chủ cho ta. Ta bị oan!” Lý thị nói không lại Xuân Phong, chỉ biết quay qua cầu cứu trưởng thôn.
“Vậy nói cho ta biết là chuyện gì đang xảy ra. Nếu thật sự không liên quan đến ngươi, tại sao ngươi lại cùng Vương thị xuất hiện ở đây?” Trưởng thôn nhìn Lý thị, vẻ mặt không vui.
“Ta...ta...”Lý thị sững sờ. Bà ta chưa kịp suy nghĩ gì thêm, đã nghe trưởng thôn nói tiếp.
“Ta lại nghĩ chính ngươi là người xúi giục. Bình thường chuyện lớn chuyện nhỏ trong thôn đều có tay ngươi thò vào, không ngờ hôm nay lại ta gan, gây ra chuyện lớn như vậy!”. Trưởng thôn thực sự tức giận rồi.
“Xuân Phong, con xem 2 người này nên xử lý thế nào, dù sao con cũng là bị hại.” Trưởng thôn hít sâu lấy lại bình tĩnh, hỏi Xuân Phong.
“Trưởng thôn, dù sao chúng ta đều là người cùng thôn. Giờ đã xác nhận ở đây không phải do tà ma gì, cũng coi như khôi phục danh dự cho nhà chúng con. Vương thẩm đã nhận lỗi, vậy chỉ cần 2 người họ trả tiền công và vật liệu tiêu hao để sửa chữa bức tường này trong 2 ngày qua là được. Những việc khác con không truy cứu nữa. Con cũng hi vọng chuyện thế này sẽ không xảy ra trong thôn chúng ta lần nào nữa.” Xuân Phong không truy cứu lỗi của 2 người.
“Thấy chưa? Già mấy chục tuổi rồi mà không hiểu chuyện bằng đứa nha đầu hơn 10 tuổi, đúng là xấu hổ.”, trưởng thôn coi thường mấy trò mèo này, không khỏi trách mắng.
“Đúng đúng, trưởng thôn nói phải. Chúng ta sai rồi, chúng ta hứa sẽ không tái phạm.” Lúc này, Lý thị cũng không dám ngụy biện nữa, 2 người cúi đầu, liên tục nói.
“Lần sau còn tái phạm, ta sẽ đuổi khỏi thôn, không phải nói nhiều. Ngày mai hãy mang tiền đến trả cho nhà Xuân Phong.”, trưởng thôn nói xong, phủi tay áo rời đi. Mọi người thấy vậy cũng bắt đầu tản đi, về nhà nghỉ ngơi, chỉ còn Vương thị là Lý thị ở đó. Chỉ khác là Vương thị mang vẻ mặt hối lỗi, còn Lý thị thì hung hãn, căm hận.
“Vương thẩm, người đợi chút, ở đây con có ít thuốc dưỡng thương. Để con xử lý vết thương trên trán cho thẩm!” Xuân Phong bất ngờ nói với Vương thị.
“Cái này...không cần đâu, ta về rửa sơ qua, mấy hôm là khỏi thôi!”, trong lòng Vương thị cảm xúc lẫn lộn.
“Vết thương này của thẩm nếu không chăm sóc kỹ sẽ để lại sẹo đấy. Người có muốn bôi chút thuốc không?” Xuân Phong cũng không thuyết phục, chỉ giải thích.
“Vậy làm phiền con rồi.”, cuối cùng Vương thị vẫn lựa chọn bôi thuốc.
“Thẩm vào đây đi”, Xuân Phong đi trước, mời Vương thị.
Vương thị do dự đi vào, lại nghe Xuân Phong nói: ”Thẩm ngồi xuống đi”
“Ta...không cần đâu!” bà có chút xấu hổ.
“Người không ngồi xuống, sao con xử lý cho thẩm được?” Xuân Phong nói.
Cuối cùng, Vương thị ngồi xuống, Xuân Phong nhanh tay băng bó cho Vương thị. Bà ta rơi nước mắt: “Xuân Phong, xin lỗi con. Chỉ vì ghen tị mà ta làm ra những chuyện như vậy. Con tha lỗi cho ta nhé.” Ánh mắt bà như cầu xin.