Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 61

Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:17:38
Lượt xem: 137

“Bọn ta đi ngắm sao, không được sao? Sao các ngươi phiền phức vậy, lại bắt chúng ta. Để chúng ta đi nhanh, nếu không...” Một người bị bắt nói.

“Nếu không thì sao? Bà nghĩ giờ bà có thể làm gì ta?” Chưa để người kia nói xong, Xuân Phong đã ngắt lời.

“Thả chúng ta đi. Tự ý bắt người là phạm pháp, ngươi có biết không?” Người phụ nữ bị bắt không ngừng vặn vẹo thân thể, bướng bỉnh nói.

“Sao lại nói là tự ý bắt người? Tỷ tỷ, tỷ cùng Hạnh Hoa tỷ đi gọi trưởng thôn giúp muội. Tốt nhất là gọi thêm thôn dân đến đây, để muội cho cả thôn biết chúng ta bắt được thứ tà ma quỷ quái rồi” Xuân Phong nói to với Xuân Vũ.

“Ừ, ta đi ngay đây!” Xuân Vũ liếc nhìn 2 người bị bắt, nắm tay Hạnh Hoa chạy đi. Hai người bị bắt vừa nghe thấy trưởng thôn sắp đến, lập tức hoảng sợ, nhìn nhau, trao đổi bằng ánh mắt, sau đó thống nhất cứ mềm mỏng đã, tìm cơ hội chạy trốn. Nhưng họ không hiểu Xuân Phong rồi, làm sao cô để họ trốn thoát dễ dàng như vậy?

“À, Xuân Phong, con đang làm gì ở đây vậy? Bọn ta ra ngoài hít thở chút không khí thôi mà. Thả chúng ta ra đi.” Một người mỉm cười lấy lòng Xuân Phong.

“Thật sao? Đi hít thở không khí? Hai người không nghe thấy lời đồn nhà con bị ma ám sao? Hai người không sợ bị theo à?” Xuân Phong đến gần, đứng sau 2 người, nói với giọng đáng sợ.

“Làm gì...làm gì có chuyện đó...” lời nói của Xuân Phong làm 2 người run rẩy, lắp bắp trả lời.

Xuân Phong không nói gì thêm, chỉ cười nhẹ rồi ngồi xuống, như chưa có gì xảy ra. Thực tế, cô đã đoán trước là sự việc chắc chắn liên quan đến 2 người này. Trong thôn chỉ có họ là từng có mâu thuẫn với nhà cô. Chỉ là tạm thời cô chưa có chứng cứ, nên chỉ có thể chờ họ ra tay. Một lúc sau, thôn dân đổ xô đến nhà Xuân Phong. Thực ra có một số người không muốn đến, nhưng thấy trưởng thôn cũng đi, họ nể mặt ông nên mới đến.

“Xuân Phong à, sao nửa đêm lại gọi chúng ta đến làm gì vậy?”, mọi người vừa ngáp dài vừa hỏi cô.

“Xin lỗi mọi người vì đã khuya rồi còn làm phiền mọi người nghỉ ngơi. Con mời mọi người đến đây vì cần mọi người làm chứng chuyện này.” Xuân Phong cúi đầu xin lỗi.

“À, là vậy sao? Vậy con nói nghe xem có chuyện gì.”

“Trưởng thôn, với người cố ý phá hoại tài sản của người khác, còn tung tin thất thiệt, gây hoảng loạn trong dân chúng, theo quy chế thì bị xử phạt thế nào ạ?” Xuân Phong không trả lời câu hỏi của mọi người mà quay qua hỏi trưởng thôn.

“Theo luật pháp, người phá hoại tài sản của người khác phải đền bù giá trị tài sản theo giá gốc. Kẻ tung tin đồn thất thiệt, gây hoang mang dư luận, nếu gây tổn thất nghiêm trọng sẽ giao cho chính quyền điều tra, truy tố!”, trưởng thôn trích dẫn luật lệ.

“Cảm ơn trưởng thôn. Con nghĩ mọi người ở đây đều nghe mấy lời đồn gần đây về ngôi nhà đang xây của chúng con.” Xuân Phong nhìn mọi người, mỉm cười và nói.

“Lí do hôm nay con mời mọi người đến đây chính là để làm rõ chuyện này, từ nay mọi người có thể kê cao gối ngủ ngon, không cần lo lắng gì nữa. Vừa rồi, Phương sư phụ đã bắt gặp 2 kẻ lén lút ở chân tường nhà con. Ngoài ra, còn phát hiện ra thứ này!” Xuân Phong nhặt một cái thùng ở góc tường lên, trong thùng vẫn còn thứ chất lỏng nhớp dính.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-61.html.]

Sau khi Xuân Phong nói xong, 2 đồ đệ của Phương sư phụ đưa Lý thị và Vương thị vào.

“Không phải đâu, trưởng thôn, chúng ta bị nó gài bẫy. Chúng ta chỉ đi ngang qua thôi, không hiểu sao lại bị những người này bắt giữ. Chúng ta thật sự vô tội!” Vương thị và Lý thị sợ hãi nhìn nhau. Cả trưởng thôn và nhiều người như vậy đều đang nhìn họ, họ sợ hãi đến mức chân mềm nhũn, nhưng vẫn cố biện minh.

“Bị oan, bà còn nói mình bị oan? Những thứ trên tường này đều do các người vẽ ra, căn bản không có ma quỷ gì ở đây cả. Vừa nãy chúng ta đã nhìn thấy hết rồi, bà còn muốn chối?”, Xuân Vũ tức giận lao vào, hét vào mặt 2 người phụ nữ.

“Hai người cho rằng chúng ta bị mù sao? Chẳng lẽ tất cả mọi người đều nhìn nhầm sao?” Xuân Phong giễu cợt nhìn Lý thị, Vương thị.

“Những người này đều là nhân công nhà ngươi, ngươi trả tiền cho họ, tất nhiên họ sẽ nói theo ngươi. Ai đảm bảo họ công tâm?” Vương thị vẫn cố chấp cãi.

“À, vậy sao? Vậy ký hiệu trên thùng này có thể làm bằng chứng được không?” Xuân Phong nhấc thùng tang chứng lên, đổ chất lỏng bên trên ra, lật thùng lại. Mọi người nhìn thấy dòng chữ nhỏ khắc ở mép đáy thùng. Cô đưa cho trưởng thôn và mọi người nhìn cho rõ. Trong thôn, mỗi hộ gia đình sẽ đều khắc họ của mình lên đồ vật, thùng gỗ, để tránh nhầm lẫn khi cho nhau mượn đồ. Rõ ràng, dưới đáy thùng có khắc chữ “Vương”.

“Vương thẩm, bà giải thích xem?” Xuân Phong đưa cái thùng cho Vương thị, nhướng mày nói.

“Cái này...Không phải chỉ là một chữ thôi sao? Có thể chứng minh được gì? Ta cũng không phải người duy nhất họ Vương trong thôn này!” – Vương thị.

“Đúng vậy, dựa vào một chữ nhỏ xíu kia, làm sao có thể xác định là chúng ta làm việc này?”, Lý thị cũng ở một bên nói chen vào.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

“Đơn giản thôi, vậy nhờ người đến nhà Vương thẩm, mang mấy cái thùng còn lại trong nhà đến đây so sánh xem.” Xuân Phong vẫn bình tĩnh.

“Ừ, hợp lý đó. Xuyên Trụ, ngươi đến Vương gia lấy mấy cái thùng qua đây.” Trưởng thôn thấy lời Xuân Phong nói có vẻ hợp lý, lập tức lệnh cho người làm theo.

Giờ Vương thị đã biết sợ rồi, chỉ cần so sánh sẽ chứng minh được chiếc thùng này đúng là của bà ta, tiếp tục ngụy biện cũng không có ích gì. Bà ta quỳ phịch xuống trước mặt trưởng thôn: ”Trưởng thôn, ta biết ta sai rồi, ta bị ma dẫn lối mới làm những chuyện này. Xin trưởng thôn, hãy tha cho ta lần này.”

“Mục đích của ngươi là gì?” Trưởng thôn nghiêm khắc hỏi.

“Là ta ghen tị với họ. Ta thấy họ giàu có, sống vui vẻ, nên ta ghen tị. Trong lúc bức xúc mới nghĩ đến làm vậy.”, Vương thị buồn bã nói.

“Trưởng thôn, ta biết ta sai rồi, làm ơn hãy tha cho ta lần này thôi.” Vương thị cầu xin.

“Chưa cần nói đến pháp luật, chiếu theo lệ làng, hai người làm thế này sẽ bị đuổi khỏi thôn! Ta vốn tưởng chuyện lần trước đã răn đe ngươi rồi, không ngờ ngươi càng ngày càng vô lý.” Trưởng thôn tức giận. Ông là người quản lý thôn, người này cứ lần này lại lần khác phạm tội, không phải chính là một cái tát vào mặt ông sao? Thế là ông tức giận, phớt lờ lời cầu xin của Vương thị.

Loading...