Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 608

Cập nhật lúc: 2024-12-11 22:19:16
Lượt xem: 18

Nam Ngự Phong gượng cười, nói: "Ta tôn trọng ý kiến của muội, tất cả cũng là vì muội!"

Ngừng lại một chút, Nam Ngự Phong quay đầu nhìn lại núi Khổng Tước với vẻ tiếc nuối, nói: "Nếu đã như vậy thì chúng ta cũng nên quay lại thôi. Phải rồi, nếu muốn cứu đệ đệ của muội phải cần bảo vật mới được sao?"

Lúc đầu Bách Lý Vân Oanh còn cảm thấy có áy náy với Nam Ngự Phong vì đã từ chối hắn, cho nên dù Nam Ngự Phong hỏi gì thì cũng đều nói ra hết, kể lại đầu đuôi câu chuyện một lần nữa.

Nam Ngự Phong nghe Bách Lý Vân Oanh kể xong, rồi lại do dự muốn nói gì đó.

"Sao vậy?"

Bách Lý Vân Oanh hỏi.

Lúc này Nam Ngự Phong mới nói.

"Theo như lời muội kể thì lại nhớ đến thánh vật của Na Thần Quốc bọn ta, theo như lời tương truyền lại thì là đó di bảo do tù trưởng Thánh Hy để lại. Tù trưởng Thánh Hy chính là người có thể kết giao với quá khứ và tương lai thông qua thánh vật, hiển nhiên thánh vật cũng là một bảo vật có đủ công dụng thời gian đặc thù.

Nhưng bảo vật này chỉ tù trưởng mới có thể sở hữu được, ngay cả ta cũng không thể chạm vào nó, cũng vì thế nên lúc trước ta không nhắc qua chuyện này với vương gia và vương phi. Nhưng bây giờ nghe muội miêu tả thì ta lại càng cảm thấy thứ muội đang nói tới chính là bảo vật của Na Thần Quốc bọn ta."

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Bách Lý Vân Oanh chớp chớp mắt, đột nhiên nhớ đến lời hôm qua ca ca nói cái người Nam Ngự Phong này không thành thật với cô. Nhưng bây giờ nhìn nam nhân trước mặt thì tất cả những lời nói đó đều tan thành mây khói.

Bách Lý Vân Oanh nói: "Mẫu thân muội rất giỏi y thuật, chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh cho tù trưởng, đến khi đó biết đâu tù trưởng sẽ đồng ý cho bọn muội mượn bảo vật thì sao?"

Nam Ngự Phong lắc đầu cười.

"Muội đó, vẫn là quá ngây thơ, quá đáng yêu rồi, thánh vật quý giá như vậy thì sao có thể tùy ý cho mượn được? Nếu đúng như lời muội nói, vậy thì lần đầu tiên Diêu vương nói tới, ta đã đưa cho ngài ấy mượn rồi, sao phải rắc rối như này?"

"Nhưng...vậy thì phải làm thế nào? nếu như không có bảo vật vậy tên thánh sứ đó sẽ g.i.ế.c đệ đệ của muội mất!"

Nghe vậy, gương mặt nhỏ của Bách Lý Vân Oanh nhăn lại.

Nam Ngự Phong nhẹ nhàng chạm vào mặt cô: "Đừng nhíu mày nữa, dáng vẻ này của muội không đẹp chút nào. Yên tâm đi, nếu như ta giành được chiến thắng trong buổi hội nghị tuyển cử tù trưởng vào ngày mai, vậy ta nhất định sẽ cho mọi người mượn bảo vật để cứu đệ đệ của muội. Như vậy chúng ta cũng có thể ở bên nhau mãi mãi rồi."

"Không phải huynh nói bảo vật không thể cho mượn sao?"

"Đó là khi bảo vật ở trong tay phụ thân ta, còn nếu bảo vật ở trong tay ta thì những quy tắc đó đương nhiên có thể thay đổi! Vì muội, ta bằng lòng làm bất cứ chuyện gì."

Bách Lý Vân Oanh nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, ánh mắt nhìn Nam Ngự Phong tràm đầy tình cảm.

"Ngự Phong, huynh tốt quá!"

Nam Ngự Phong nghe được câu này, ánh mắt loé lên một tia mãn nguyện rồi sau đó đột nhiên lại thở dài.

"Nhưng từ nhỏ phụ thân đã không yêu thương gì ta, phụ thân chỉ yêu thương mình tam đệ, thậm chí vì tam đệ mà đến cả những quy tắc khi xưa tổ tông để lại ông ấy cũng không quan tâm. Tam đệ có thể ngủ lại bên cạnh ông ấy, nhưng còn ta thì đến gặp được ông ấy cũng đã khó."

Nam Ngự Phong nói, vừa oan ức lại vừa căm hận. Bách Lý Vân Oanh nhìn dáng vẻ uất ức này của Nam Ngự Phong, trong lòng cũng vô cùng khó chịu, Thiên An Quốc của bọn họ cũng may không có loại tranh giành vương quyền như này.

Ngai vàng của hoàng thượng được phụ thân để lại cho thúc thúc, thúc thúc lại truyền lại cho đại ca. Thế nhưng cũng vì để cứu đệ đệ Vân Tễ nên đại ca lại nhường lại ngôi vị cho thúc thúc.

Trong mắt bọn họ mà nói, vương quyền và ngai vàng cũng gần giống với một củ khoai nóng hổi, bị hai bên đẩy qua đẩy lại cho nhau.

Biết được những chuyện mà Ngự Nam Phong đã phải chịu đựng, Vân Oanh đau lòng vô cùng, thế là nàng với gương mặt tràn đầy yêu thương hỏi tiếp.

"Huynh thật sự muốn trở thành tù trưởng sao? Mỗi ngày tù trưởng đều sẽ có trăm công nghìn việc, nhất định sẽ không được tự do thoải mái như này nữa?"

Nam Ngự Phong ngơ ngác một lúc sau đó lại đau lòng mà nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-608.html.]

"Nhưng nếu không trở thành tù trưởng thì sẽ không có cách nào để giúp được muội, dựa theo tính cách cố chấp của tam đệ, nếu như để đệ ấy kế nhiệm chức vị tù trưởng thì chắc chắn sẽ giữ bảo vật rất chặt, không cho mọi người mượn đâu."

Bách Lý Vân Oanh nghe vậy cũng bối rối, nhăn mày hỏi lại: "Nhưng muội nên giúp huynh thế nào?'

Nam Ngự Phong gượng cười: "Đều là do ta không có năng lực, ta không xứng với muội..."

"Muội đi cầu xin phụ thân mẫu thân!"

Bách Lý Vân Oanh kích động, nói: "Đúng rồi, phụ thân và mẫu thân chắc chắn sẽ có cách, cho dù là vì đệ đệ nhưng họ chắc chắn sẽ đồng ý với muội, huynh yên tâm đi!"

Mắt Bách Lý Vân Oanh sáng ngời, nói với vẻ chắc chắn.

"Thật sự có thể sao?"

Nam Ngự Phong có chút không tin nổi.

"Huynh yên tâm, chuyện này cứ để muội giải quyết!" Bách Lý Vân Oanh trong lòng vẫn còn sợ: "Hơn nữa, lần này phụ thân muội cũng không cần dẫn theo đi đánh úp phủ tù trưởng nữa."

Nam Ngự Phong nghe được câu sau, điều chỉnh lại ámh mắt một chút nhưng trong ngay sau đó đã đổi thành ánh mắt m.ô.n.g lung: "Muội nói gì cơ?"

"Không có gì, không có gì!" Bách Lý Vân Oanh cũng ý thức được bản thân đã lỡ lời, thế là nhanh chóng thay đổi chủ đề câu chuyện: "Đúng rồi, bây giờ thời gian không còn nhiều nữa, muội phải xin phụ thân mẫu thân giúp đỡ!"

Bách Lý Vân Oanh vừa nói vừa kéo Nam Ngự Phong cùng nhau quay về, Nam Ngự Phong lại nói tiếp.

"Ta đi thì có vẻ không thích hợp lắm, suy cho cùng thì Diêu vương và Diêu vương phi hình như cũng không thích ta lắm, để ta đi thì không chừng sẽ phản tác dụng lại đấy."

Nghe vậy, Bách Lý Vân Oanh lại nhớ đến thái độ của phụ thân mẫu thân, còn có cả ca ca nữa thì cảm thấy Nam Ngự Phong nói cũng có lý: "Vậy muội đi một mình, huynh cứ đợi tin tốt từ ta nhé!"

Bách Lý Vân Oanh nói rồi lập tức cùng Huyền Dịch đi vào trong vương phủ.

Nam Ngự Phong ở phía sau nhìn bóng dáng của Bách Lý Vân Oanh, rồi lộ ra một nụ cười hài lòng.

Nhưng ngay lập tức, hắn lại cau mày.

Thế mà Bách Lý Vân Oanh có thể tỉnh lại từ trong cơn mê hoặc của mình chỉ vì đệ đệ, xem ra đệ đệ đối với nàng mà nói chính là chuyện lớn quan trọng, không thể nói bỏ là bỏ. Vậy bản thân hắn có phải cũng nên góp thêm một chút công sức?

Nam Ngự Phong nói xong thì đi đến chỗ sườn núi không người rồi giơ cánh tay lên, vén ống tay áo, từ từ một con côn trùng màu đỏ từ mạch m.á.u trên cánh tay hắn hiện ra.

Nam Ngự Phong cắn rách đầu lưỡi, một giọt m.á.u tươi ứa ra trực tiếp bị con côn trùng màu đỏ nuốt chửng sạch sẽ.

Côn trùng ngửi được mùi m.á.u thì lập tức vặn vẹo chuyển động. Mà Nam Ngự Phong vì sợ rằng m.á.u mình lại lần nữa có hiện tượng không mê hoặc được côn trùng nên sau khi côn trùng hút hết m.á.u tươi, lại một lần nữa nhỏ ra một giọt tinh huyết.

Sau khi cho côn trùng ăn xong, sắc mặt của Nam Ngự Phong cũng tái nhợt, nhưng sau khi nghỉ ngơi lại một lúc, hắn lau sạch vết m.á.u tươi trên khóe miệng rồi chỉnh lại quần áo trên người mới đi về phía phủ tù trưởng.

Lúc Bách Lý Vân Oanh về đến vương phủ thì Xuân Phong vẫn còn đang may đồ bảo hộ. Bách Lý Mặc Thần thấy Bách Lý Vân Oanh về đến, lập tức cau mày.

"Oanh Nhi, lại chạy đi rồi, cũng không biết ở nhà giúp đỡ nương của con."

Xuân Phong nghe vậy không nhịn được mỉm cười bất lực. Thực tế thì đồ bảo hộ của bọn họ cũng khá đơn giản, không cần mất quá nhiều thời gian công sức đến vậy, với lại phần lớn đã được Hàm Châu và Phủng Nguyệt mang đi hết, hơn nữa nàng cũng không nhất thiết phải làm mấy cái này.

Bách Lý Vân Oanh nhìn bộ đồ với kiểu dáng kỳ lạ này, tò mò hỏi: "Đây là y phục gì vậy?"

Xuân Phong giải thích qua về công dụng của bộ đồ, Bách Lý Vân Oanh nghe vậy, lập tức bỏ bộ đồ xuống giỏ may vá, nói: "Mẫu thân, con có một cách khác tốt hơn rồi, người không cần phải may những bộ đồ này nữa đâu!"

"Cách gì?"

Xuân Phong và Bách Lý Mặc Thần nghe vậy, không hẹn mà cùng nhìn sang Bách Lý Vân Oanh.

Loading...