Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 597
Cập nhật lúc: 2024-12-11 22:14:34
Lượt xem: 23
Mặc dù hôm qua Xuân Phong bận đến tận nửa đêm nhưng vẫn thức dậy trước bình minh ngày hôm sau.
Ăn xong bữa sáng, Xuân Phong bắt đầu tiến hành lần kim châm bức độc cuối cùng cho Mặc Lan công chúa.
Sau khi châm kim bức độc, Xuân Phong vừa cất kim châm đi vừa dặn dò.
"Chất độc còn sót lại trong cơ thể ngươi đã bị đào thải hoàn toàn. Tuy nhiên, mấy ngày nay, chất độc của Vua Chuột cũng đã gây ra một số tổn thương cho cơ thể ngươi, ta sẽ kê cho ngươi một đơn thuốc khác, ngươi uống trong ba ngày, về cơ bản sẽ không có vấn đề gì ”.
"Đa tạ vương phi."
Mặc Lan công chúa đứng dậy cảm tạ Xuân Phong, chỉ là giọng điệu của nàng có vẻ rụt rè khác thường.
Xuân Phong nghi ngờ nhìn Mặc Lan công chúa, "Sao vậy?"
Mặc Lan công chúa đột nhiên đỏ mặt, nhẹ nhàng nói.
“Phụ thân ta đang chờ bên ngoài, ông ấy có chuyện muốn bàn bạc cùng Vương gia và Vương phi.”
Xuân Phong mở cửa ra, quả nhiên Mặc Nhiên Vương, Bách Lý Mặc Thần cùng với Vân Tấn, Vân Oanh đều đang chờ ở bên ngoài.
Mặc Lan Quốc vương nhìn thấy Xuân Phong bước ra, ông lập tức tươi cười tiến lên nói chuyện
"Vương phi chớ hoảng sợ, thật sự là Vương gia và Vương phi đối với nhân dân Mặc Lan ân trọng như núi, tiểu nữ lại cùng quý công tử lưỡng tình tương duyệt, bổn vương có ý định cùng Vương gia vương phi vĩnh kết Tần Tấn chi hảo, thỉnh vương phi đáp ứng."
Bách Lý Mặc Thần tiến lên nắm lấy tay Xuân Phong, hỏi: "Nàng nghĩ thế nào?"
"Vân Tấn?"
Xuân Phong bối rối nhìn Bách Lý Mặc Thần. Cho dù Mặc Lan Quốc vương có cầu hôn thì cũng nên nói với hắn chứ?
Mặc Lan Quốc vương ở bên nói: “Vương gia và vương phi quả nhiên là phu thê tình thâm, thật đáng hâm mộ. Vương gia không phản đối cuộc hôn nhân này, nhưng nhất định phải hỏi ý kiến của Vương phi rồi mới trả lời được.”
Xuân Phong cũng lập tức thấy ấm áp, nhìn Bách Lý Mặc Thần trong mắt tràn ngập dịu dàng cùng hạnh phúc không gì sánh được.
Xuân Phong quay lại và hỏi Bách Lý Vân Tấn, "Tấn Nhi, ý con như thế nào?"
Bách Lý Vân Tấn khó nén được hưng phấn, đồng thời có chút khẩn trương nói: "Như vậy, xin phụ mẫu làm chủ ."
“Đã như vậy, ta lại há có thể làm người xấu đánh bổng uyên ương được”
Xuân Phong mỉm cười nói, xem như đồng ý mối hôn sự này.
Mặc Lan Quốc vương và Mặc Lan công chúa đều vô cùng vui sướng. Mặc Lan công chúa và Bách Lý Vân Tấn mặt mày đưa tình, tình ý ngọt ngào sâu đậm.
Bách Lý Mặc Thần nói với Quốc vương: "Vậy thì việc này cứ quyết vậy đi. bổn vương hiện giờ có chuyện quan trọng, sau khi giải quyết thỏa đáng, ta sẽ đích thân đưa Tấn Nhi đến cầu hôn."
Quốc vương cười "haha", xua tay.
"Mặc Lan chúng ta không chú trọng lễ nghi phiền phức như người Thiên An đâu. Nếu con cái tình đầu ý hợp, chọn ngày lành tháng tốt thôi, ngài thấy hôm nay thì thế nào ?"
Bách Lý Mặc Thần và Xuân Phong đều chú ý đến ánh mắt vui vẻ của Bách Lý Vân Tấn và Công chúa Mặc Lan. Họ cũng trao đổi ánh mắt chút, ngay lập tức đồng ý với đề nghị của Mặc Lan Quốc vương.
Mặc Lan Quốc vương tổ chức tiệc đính hôn long trọng trong cung điện, đồng thời tổ bữa tiệc kéo dài cả ngày đã được tổ chức trong thành.
Người dân Mặc Lan nghe tin Xuân Phong đã mang đến cho Mặc Lan một biện pháp phòng ngừa gió cát, họ đều sôi nổi đến chúc mừng theo cách riêng của mình. Trước cửa cung điện tràn ngập những lễ vật chúc mừng của người dân để bày tỏ lời chúc phúc đến với cặp tân nhân.
Ngày thứ hai, khi đám người Xuân Phong khởi hành, các bá tánh ở đô thành đến tiễn đoàn người Xuân Phong, một số người lấy lương khô do chính họ chuẩn bị ra đưa cho đoàn người Xuân Phong.
Mặc dù Mặc Lan công chúa đã đính hôn với Bách Lý Vân Tấn, nhưng Quốc vương chỉ có nàng làm con gái, hơn nữa Xuân Phong mang đến biện pháp ngăn chặn bão cát ở Mặc Lan, Mặc Lan công chúa góp công lớn.
Vương thất tông tộc cùng Đại Tư Tế Mặc Lan đã thừa nhận thân phận của Mặc Lan công chúa là người nối nghiệp vương vị, vì thế Mặc Lan công chúa liền tạm thời ở lại Mặc Lan, chờ sau khi Bách Lý Vân Tấn cứu Vân Tễ ra, mới quyết định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-597.html.]
Sau khi cả nhóm rời khỏi Mặc Lan, họ lập tức tăng tốc hành trình và đến trấn nhỏ Nguyệt Lương Loan càng nhanh càng tốt.
Ngay khi đoàn người Xuân Phong đến thị trấn, họ đã nhìn thấy Hàm Châu và Phủng Nguyệt đang đợi ở trấn khẩu, con trai cả của Lan Lan, Hạ Tư Ngạn cũng đang chờ ở đây .
"Lạc Bảo? Tại sao con lại ở đây?"
Xuân Phong không ngạc nhiên khi nhìn thấy Hàm Châu và Phủng Nguyệt, nhưng Hạ Tư Ngạn cũng ở đây, vì vậy Xuân Phong rất ngạc nhiên.
"Biểu cô, ta đã lớn vậy rồi, người còn gọi ta là Lạc Bảo..."
Lạc Bảo nghe thấy Xuân Phong gọi mình, không khỏi ai oán nhìn nàng.
Khi Hạ Tư Ngạn nói, thằng bé liếc nhìn Hàm Châu và Phủng Nguyệt, còn có Bách Lý Vân Oanh đang cưỡi lạc đà mỉm cười nhìn, có chút thẹn thùng của thiếu niên mới lớn ..
"Này, ta gọi ngươi bằng cái tên này đã hơn mười năm, ngươi ngại ngùng gì chứ, từ lúc ngươi m.ô.n.g má nhẵn nhụi chạy ra đường, cô mẫu đã gọi ngươi như vậy, ngươi quên rồi sao?"
Xuân Phong tính tình thoải mái, hơn nữa cũng đã nhìn Lạc Bảo lớn lên nên không khỏi muốn trêu đùa đôi câu..
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Hạ Tư Ngạn nghe được lời này không khỏi đỏ mặt, may mắn thay thằng bé cũng biết biểu cô mẫu của mình chỉ là nói đùa, nên nhàn nhạt cười nói.
"Chất nhi nghe Hoàng Hậu cô mẫu nói rằng thế gian bên ngoài rất tuyệt vời. Mẫu thân nói rằng ta đã đến tuổi nên ra ngoài. Vậy nên mới chạy theo Vân Oanh biểu muội tới đây, còng mang cho người đồ của Hoàng Hậu cô mẫu và mẫu thân!"
Vừa nói, anh vừa bĩu môi chỉ về phía đống đồ đạc phía sau mình.
Thằng bé sẽ không nói với cô mẫu rằng, mẫu thân nói cho tốt về biểu muội của mình như thế nào
Sau khi rút kinh nghiệm khi đi cùng cô mẫu, ánh mắt biến cao hơn, liền coi thường thằng bé, muốn thằng bé nhanh chóng bảo vệ biểu muội nhỏ bé của mình, tiên hạ thủ vi cường .
Hạ Tư Ngạn nói, ánh mắt nhìn về phía Bách Lý Vân Oanh.
"Vân Oanh biểu muội, mẫu thân đặc biệt yêu cầu ta mang bánh hoa hồng yêu thích của muội tới đó, muội xem. Trên đường đi ta đã bảo vệ nó rất cẩn thận, không biết nó có bị hỏng hay không!"
Nghe vậy, trên mặt Bách Lý Vân Oanh lập tức lộ ra vẻ vui mừng, nhảy xuống lưng lạc đà, vui vẻ bay về phía biểu ca .
"A, ngon quá. Biểu ca giúp ta đa tạ di mẫu!"
Bên cạnh Hạ Tư Ngạn, Vân Oanh nhéo một miếng bánh hoa hồng hình vuông được chế tác tinh xảo đưa vào miệng, hài lòng kêu lên.
Cách chế biến bánh hoa hồng rất đặc biệt, xốp giòn trong miệng, gần như không có hơi nước, bảo quản rất tốt, dù có để trong hai tháng cũng không thành vấn đề.
Xuân Phong đứng sang một bên nhìn con gái mình, sau đó nhìn Hạ Tư Ngạn, không hiểu sao lại cảm thấy động cơ của Hạ Tư Ngạn không trong sạch.
"Được rồi, đừng đứng đây nữa, chúng ta vào trong nghỉ ngơi trước đi."
Cả nhóm lại đến khách điếm ở trấn nhỏ Nguyệt Lương Loan, sau khi nói chuyện với nhau, họ phát hiện ra rằng khi Vân Tấn đến, không chỉ mang theo thị vệ mà còn có cả Hàm Châu và Phủng Nguyệt, cũng như nhiều thứ mà Xuân Phong sử dụng hàng ngày.
Nhưng lúc đó bọn họ không biết chính xác Xuân Phong ở đâu trong sa mạc, hơn nữa mang nhiều đồ vật và người như vậy vào sa mạc sẽ không tiện.
Hạ Tư Ngạn liền dẫn một số thị vệ đến đợi một lần nữa, trong khi Bách Lý Vân Tấn dẫn nửa thị vệ còn lại đến sa mạc để tìm kiếm đoàn người Xuân Phong.
Xuân Phong bị con lớn làm cảm động, nhưng mang theo nhiều thứ thế này ra đường thì hơi cồng kềnh.
“Chúng ta là đi tầm bảo cứu người, không phải di chuyển du hành, các ngươi mang theo nhiều đồ cũng vô dụng, còn có Hàm Châu và Phủng Nguyệt, bọn họ cũng chưa đi xa, hẳn là tiếp tục chờ đợi cho đến khi chúng ta quay lại."
Bị trì hoãn hơn nửa tháng ở Mặc Lan, Xuân Phong chỉ có thể nghĩ đến việc hành trang đơn giản, tăng tốc lên đường.
Bách Lý Mặc Thần nhìn Bách Lý Vân Tấn với ánh mắt tán thưởng.
"Thật sự không cần sao? Nhìn xem nửa tháng qua nàng đã tiều tụy như thế nào?"
Bách Lý Mặc Thần chạm vào tay Xuân Phong, ánh mắt đau khổ nói.