Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 594
Cập nhật lúc: 2024-12-11 22:14:30
Lượt xem: 19
Bách Lý Vân Tấn nói xong, hung hăng c.h.é.m một nhát vào người vua chuột.
Không nghĩ tới vua chuột da lông cực kỳ dày, một kiếm của Bách Lý Vân Tấn c.h.é.m xuống, chỉ nghe được tiếng kim loại va chạm nhau giòn giã, lại không tổn hao da lông của vua chuột một chút nào.
Nhưng khi bị c.h.é.m một kiếm vua chuột lập tức nổi giận lên, nhanh chóng phát ra "chít chít" liên tục, bầy chuột bên người lập tức càng thêm mãnh liệt cắn xé lạc đà.
Mà vua chuột cũng bắt đầu nhắm vào một mình Bách Lý Vân Tấn, tấn công rất mạnh mẽ.
Da lông của vua chuột cứng rắn, động tác nhanh nhẹn, ở trên lạc đà cử động của Bách Lý Vân Tấn đều bị hạn chế, nhất thời giằng co cùng vua chuột không phân cao thấp.
Thậm chí mấy con chuột bên cạnh còn nhảy lên người lạc đà, cắn xé một cách bất chấp. Mặc Lan công chúa cố gắng xua đuổi lũ chuột nhảy, giọng nói đã khàn khàn.
"Bách Lý Vân Tấn, ngươi mau đi, nếu không cả hai chúng ta đều phải chết!"
Bách Lý Vân Tấn lợi dụng thời gian giao đấu với vua chuột, nhìn thấy Mặc Lan công chúa đã cả người là máu, hai mắt không khỏi đỏ bừng.
"Không, ta đã nói muốn đi cùng đi!"
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Mà trong nháy mắt này, vua chuột vừa tránh thoát kiếm của Bách Lý Vân Tấn, ngay lúc Bách Lý Vân Tấn nói chuyện, đột nhiên nhảy lên, hướng về phía cổ cắn Bách Lý Vân Tấn.
"Đừng mà!"
Hai mắt Mặc Lan công chúa trợn tròn, khi thấy vua chuột sắp cắn phải Bách Lý Vân Tấn, tim nàng gần như muốn nhảy lên cổ họng. Theo bản năng nàng đẩy Bách Lý Vân Tấn sang một bên, áp người xuống, dùng chính cơ thể của mình để bảo vệ Bách Lý Vân Tấn.
Bách Lý Vân Tấn bị đè ở bên dưới trong nháy mắt dường như nghe được âm thanh đao kiếm đ.â.m vào thịt, trong lòng sợ hãi, khi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy vua chuột đã cắn ở trên lưng Mạc Lan công chúa.
"Công chúa!"
Bách Lý Vân Tấn đau lòng hô to một tiếng, ngay khi vua chuột nâng cổ lên trường kiếm trong tay hắn vô cùng chuẩn xác đ.â.m vào cổ họng của nó.
Cả người vua chuột nhanh chóng cứng đờ, ngã xuống đất.
Lúc này bọn thị vệ cũng đã liên tục đột phá vòng vây của bầy chuột, đi tới bên người Bách Lý Vân Tấn, bảo vệ Bách Lý Vân Tấn và Mặc Lan công chúa ở giữa.
Không có sự chỉ huy của vua chuột, bầy chuột còn lại chỉ như là một đám ô hợp, mọi người rất nhanh liền g.i.ế.c chết, đuổi bầy chuột đi.
"Mẫu thân! "Bách Lý Vân Tấn ôm Mặc Lan công chúa đã hôn mê, đi tới trước mặt Xuân Phong.
"Công chúa vì con mà bị thương nặng, cầu xin mẫu thân......"
Tuy rằng vừa rồi Xuân Phong được Bách Lý Mặc Thần che chở, nhưng mọi chuyện Bách Lý Vân Tấn và Mặc Lan công chúa trải qua nàng đều thấy hết cả.
Không đợi Bách Lý Vân Tấn nói xong, nàng liền gật gật đầu nói.
"Yên tâm đi, mẫu thân nhất định sẽ dốc hết sức."
Xuân Phong nhìn Mặc Lan công chúa hôn mê, cũng đã bị cảm động.
Không nói đến Mặc Lan công chúa đã làm những gì, nhưng đối với Bách Lý Vân Tấn đúng là tình cảm của nàng hết sức chân thành, hơn nữa từ đầu đến cuối Mặc Lan công chúa cũng không đuổi cùng g.i.ế.c tận bọn họ.
Nghe Xuân Phong đảm bảo, Bách Lý Vân Tấn yên tâm phần nào, hắn cực kỳ tin tưởng vào y thuật của mẫu thân, chỉ cần mẫu thân nguyện ý ra tay cứu giúp, công chúa cũng đã có một nửa hi vọng.
Kiểm tra xong thương tích của Mặc Lan công chúa, Xuân Phong liên tục phong bế đại huyệt quanh thân thể công chúa, lại liên tục châm kim, ra tay nhanh chóng, những người còn lại chỉ nhìn thấy ngón tay nàng nhanh như bay, trên người Mặc Lan công chúa đã đ.â.m đầy kim châm.
"Phụt!"
Xuân Phong vừa dừng động tác lại, Mặc Thanh Vũ liền phun ra một ngụm m.á.u tím đen, sắc mặt đã khá hơn một chút, hơi thở cũng đều đều hơn, không còn là bộ dáng như sắp c.h.ế.t lúc nãy.
Bách Lý Vân Tấn lập tức mừng rỡ tiến lên, nhưng Mặc Lan công chúa vẫn hôn mê không tỉnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-594.html.]
"Mẹ, khi nào thì công chúa mới có thể tỉnh lại?"
Xuân Phong nhíu mày nói.
"Trước đây thương thế của công chúa chưa khỏi hẳn, bây giờ còn có cả độc của vua chuột, lợi hại gấp mấy lần so với trước đây, tuy rằng ta đã đẩy ra một phần độc trong người công chúa, nhưng số độc còn lưu lại vẫn không thể khinh thường, buổi sáng ta phối thuốc giải, chỉ có thể khống chế được độc tính sẽ không lan rộng, lại không thể giải độc hoàn toàn."
"Mẫu thân?"
Bách Lý Vân Tấn nghe xong, lập tức ngẩng đầu không khỏi đau lòng nhìn Xuân Phong.
Xuân Phong an ủi: "Con không cần lo lắng, ta lập tức phối chế một phương thuốc giải, để công chúa có thể tỉnh lại, sau đó sẽ từ từ từng chút thanh trừ độc còn sót lại cho công chúa."
Độc tính của vua chuột cực kỳ mạnh, nàng đã sử dụng phương pháp lôi đình loại bỏ phần lớn lượng độc, còn lại chỉ có thể chậm rãi thanh trừ đi, bằng không thân thể Mặc Lan công chúa sẽ không chịu nổi.
Lúc này Bách Lý Vân Tấn mới buông xuống tâm trạng lo lắng của mình.
Bởi vì vết thương của Mặc Lan công chúa, mọi người không thể không dừng lại trong sa mạc nửa ngày, ngày hôm sau khi Mặc Thanh Vũ tỉnh lại, mọi người mới bắt đầu khởi hành.
Dọc theo đường đi, ngoại trừ mỗi ngày Xuân Phong phải thi châm thanh trừ độc còn lại trong người Mặc Lan công chúa, Bách Lý Vân Tấn cũng tìm mọi cách chăm sóc Mặc Thanh Vũ, làm nàng rất khó hiểu.
"Tại sao tốt với ta như vậy, ngươi không trách ta sao?"
Bách Lý Vân Tấn dịu dàng nhìn nàng, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên.
"Ngươi có thể bất chấp tính mạng của mình để cứu ta, phần tình nghĩa này, ta trả cả đời còn chưa đủ, làm sao có thể nhẫn tâm trách ngươi. Hơn nữa, ta biết ngươi là người lương thiện, những chuyện đã xảy ra lúc trước, ngươi đều là không còn cách nào khác, nếu đổi lại là ta, có lẽ cũng sẽ lựa chọn giống ngươi."
Nghe xong trong lòng Mặc Lan công chúa cảm động.
"Đó cũng là do ngươi cứu ta trước......"
Mặc Lan công chúa nói xong, không khỏi cảm khái.
"Ban đầu ta cho rằng, trên thế giới người yêu thương ta nhất, ngoại trừ phụ vương của ta, chính là vương thúc của ta, lại không nghĩ tới, người ta cho rằng thân thiết nhất, lại muốn đẩy ta vào chỗ chết.
Ngược lại những người mới quen biết không bao lâu như các ngươi, có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước, cứu tính mạng của ta."
Bách Lý Vân Tấn an ủi nói.
"Nói về cứu mạng, lúc chúng ta lần đầu tiên gặp phải bão cát, là ngươi dẫn người cứu bọn ta từ dưới đất lên, mà ở thành cổ Thiên Lan, cũng là nhờ thuốc của ngươi, giải quyết lũ chuột bao vây, là ngươi nhắc nhở mọi người trước tiên phải g.i.ế.c c.h.ế.t vua chuột, chúng ta mới có thể thuận lợi trở về, ngươi đã cứu bọn ta ba lần."
Đường trở về so với lúc đi thuận lợi hơn nhiều, chỉ trong thời gian ba ngày đoàn người lần nữa đi tới Mặc Lan, quốc vương Mặc Lan sớm đã ở ngoài cửa thành chờ bọn họ.
"Phụ vương!"
Mặc Thanh Vũ nhìn quốc vương, nhịn không được mang thân thể bị thương chạy tới, chạy về phía phụ thân ôm ấp.
"Còn gái ngoan, trở về là tốt rồi."
Quốc vương kéo tay công chúa, cũng không chú ý tới thương thế của nữ nhi, nhiệt tình quay đầu hướng về Bách Lý Mặc Thần hỏi.
"Chuyến này Diêu vương đã thuận lợi tìm được vật cần thiết chưa?"
Bách Lý Mặc Thần khách khí nói: "Tất cả mọi chuyện đều thuận lợi, hiện tại đã tìm được bảo vật, đã đưa được công chúa bình an trở về, bọn ta liền không quấy rầy nữa, cáo từ trước."
Quốc vương nghe Bách Lý Mặc Thần tìm được bảo vật, trong nháy mắt vẻ mặt đã mất tự nhiên, kinh ngạc nhìn thoáng qua Mặc Thanh Vũ, lập tức "Ha ha" cười to nói.
"Quả nhiên Diêu vương có phúc khí, bản vương đã chuẩn bị rượu và thức ăn ngon, mau theo ta vào cung cùng tẩy trần cho các vị."
Mặc Thanh Vũ cũng nói: "Các ngươi đã cứu ta, ta nên đáp lễ đa tạ, hơn nữa Mặc Lan còn có việc muốn nhờ, xin các người ngàn vạn lần không nên từ chối."